Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 36

Đường Tiếu không tức giận.

Cậu chỉ bảo 428 nói cho cậu chi tiết chuyện xảy ra hôm nay.

428 nói cho Đường Tiếu chính xác chuyện gì đã xảy ra sau khi Dawson đi vào phòng quan sát hôm nay, bao gồm hai bài kiểm tra kia, chuyện Dawson nói muốn đặt tên cho hắn, nhưng hắn không bị cám dỗ, cùng với cuộc trò chuyện sau khi Dawson rời khỏi phòng quan sát đến thẳng văn phòng Tiêu Bách.

428 nhấn mạnh phần giữa kia, vờ vịt nhìn vẻ mặt Đường Tiếu.

Đường Tiếu chú ý hơn đến nội dung cuộc trò chuyện phía sau: “Nói cách khác, ông ấy dùng bài kiểm tra để kiểm tra chỉ số IQ của mi, sau đó còn dùng một bộ câu hỏi trắc nghiệm để kiểm tra trạng thái tinh thần của con người? Mi muốn hù dọa Dawson một chút nên cố tình đưa ra đáp án của một người bình thường?”

“Đúng...” Thấy Đường Tiếu cũng không để ý đến chuyện ‘tên’, giọng nói 428 trầm xuống một thoáng, mới nói: “Sau đó thì tôi nghe thấy họ bàn bạc trong phòng muốn thăm dò cậu, người tên Tiêu Bách đó đang nghi ngờ cậu.”

Đường Tiếu trầm ngâm suy nghĩ, chẳng trách hôm nay Dawson ra khỏi phòng quan sát lại vội vàng như vậy.

Nhưng xét từ cuộc nói chuyện 428 nghe được, Tiêu Bách không quá tin vào lời nói của Dawson, mà càng tin tưởng rằng 428 đã được cậu sai bảo mới đi giết Babbitt.

Nói cách khác, ở trong mắt Tiêu Bách, là cậu dùng thủ đoạn nào đó để khống chế 428, nhưng không hề nghĩ đến là tự 428 kéo dài sợi nấm ra khỏi phòng thí nghiệm, giết Babbitt là hành động tự phát của hắn.

Nhưng cũng khó trách, người bình thường cũng không có khả năng nghĩ ra được cách làm của 428, ở trong mắt bọn họ, nếu 428 có thể làm được tới trình độ này thì đã nên trốn thoát từ lâu rồi, căn bản không có khả năng còn ngoan ngoãn ở lại phòng thí nghiệm để bị nhân loại làm thí nghiệm.

Chỉ cần năng lực của 428 không bị phát hiện thì không phải mối nguy hiểm thực sự.

Thậm chí nói, mục tiêu nghi ngờ chính của Tiêu Bách là cậu, mà không phải 428, ngược lại cũng tốt, vì cậu có thể giải quyết được nghi ngờ, còn 428 thì chưa chắc.

Xét từ tình huống 428 nghe được, đó cũng chỉ là sự nghi ngờ của cá nhân Tiêu Bách, thậm chí người biết được chỉ có Dawson.

Tình huống còn đang trong tầm kiểm soát, còn lại là suy nghĩ nên ứng phó lần thăm dò kế tiếp như thế nào, cùng với…

Làm thế nào hoàn toàn phủi sạch hiềm nghi trong lần thăm dò đó.

Đường Tiếu rũ mắt, trong lòng hiện lên một ý tưởng mơ hồ.

“428, lại đây, tao có một kế hoạch.”

......

Lại qua hai ngày, Đường Tiếu lần nữa nhận được tin tức từ Tiêu Bách, bảo cậu đến văn phòng một chuyến.

Sau khi Đường Tiếu bước vào, phát hiện Dawson cũng ở đây, ông chú trung niên người da trắng hàm hậu này mỉm cười chào hỏi cậu.

Tiêu Bách đi thẳng vào vấn đề, nói với Đường Tiếu rằng cần cậu giúp đỡ hoàn thành một thí nghiệm.

“Là gì ạ?” Đường Tiếu có chút kinh ngạc, thí nghiệm cậu làm được cũng chỉ trung bình thôi, có thí nghiệm gì cần cậu đến giúp đỡ?

“Thí nghiệm giải phẫu,” Tiêu Bách trả lời, “Còn nhớ phương hướng dự án của giáo sư Diệp không, tìm hiểu nghiên cứu nguyên nhân và cơ chế phá giải ngụy trang con người của 428, hiện tại mặc dù còn chưa phát hiện giới nấm nào khác có thể ngụy trang thành con người, nhưng nếu tương lai có giới nấm có được khả năng tương tự với 428 thì có thể sẽ trở thành thảm họa đối với nhân loại.”

“Chẳng lẽ tổ đề tài đó không đủ người ạ?” Đường Tiếu lấy làm lạ hỏi.

Muốn tìm người cũng không tìm tới trên cậu chứ.

Tiêu Bách cũng cảm thấy lý do của mình có chút vụn về, nhưng việc đã đến nước này chỉ có thể cắn răng nói: “Bọn họ có mấy người xin nghỉ, cậu cũng chưa làm thí nghiệm giải phẫu, đây vừa lúc là một cơ hội, nên đến hỏi chút xem cậu có thời gian trống không.”

Lần này Đường Tiếu không nói gì hồi lâu, Tiêu Bách tưởng cậu sẽ từ chối, nhưng mấy phút sau lại nghe cậu nhẹ nhàng nói: “Được.”

“Vừa lúc tôi cũng chưa từng giải phẫu quái vật.”

Đường Tiếu ra khỏi văn phòng, Tiêu Bách nhìn sang Dawson, Dawson khẽ lắc đầu: “Là một người bình thường đều sẽ vô thức kháng cự khi nghe thấy sắp giải phẫu cơ thể người… đừng nói cậu với tôi, ai nói cậu là người bình thường?”

Tiêu Bách: “Tôi là một người bình thường.”

Dawson: “Vậy thì chúng ta sẽ không trở thành bạn bè.” Ông chính là chuyên môn nghiên cứu loại người này.

Tiêu Bách:…

Bên kia, Đường Tiếu bước ra cửa, trong lòng như có cảm giác.

Xem ra suy đoán trước đó của cậu cũng không sai.

Như vậy thì cần làm chuẩn bị chút.

Thí nghiệm giải phẫu mà Tiêu Bách nói đến rất nhanh chóng, Đường Tiếu mới vừa tan làm đã được sắp xếp, thậm chí chưa đến lúc trực ca đêm.

Cũng không biết có phải cố ý không cho họ cơ hội liên lạc hay không.

Không, nếu xác định Tiêu Bách đã nghi ngờ, như vậy tất cả sự việc đều phải suy nghĩ theo hướng tệ nhất.

Còn may, cậu đã chào hỏi qua với 428 trước rồi.

Trợ lý đến đây thông báo Đường Tiếu chuẩn bị làm thí nghiệm giải phẫu, dẫn cậu đến một phòng giải phẫu đặc biệt, khi cậu đến, những người khác đã làm chuẩn bị xong, Đường Tiếu cũng nhanh chóng hoàn thành quy trình khử trùng, mặc đồ giải phẫu đặc biệt vào, đeo găng tay, giày nhựa, mà thể thực nghiệm họ giải phẫu đã nằm trên bàn phẫu thuật.

Đường Tiếu vốn tưởng rằng mình đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tay vẫn không khỏi run lên.

Người đàn ông trần truồng nằm trên bàn phẫu thuật, chỉ dùng một mảnh vải phẫu thuật che đậy những bộ phận quan trọng, dáng người hoàn hảo, từng tấc cơ bắp đều trưởng thành theo hình mẫu lý tưởng của con người, khuôn mặt tuấn tú như tượng thần ngủ say, chỗ các khớp xương trên người được trói chặt trên bàn giải phẫu bằng dây đai đen.

Chỉ tiếc hắn sắp trở thành đối tượng giải phẫu lần này.

Đường Tiếu không cố gắng kìm đôi tay run rẩy, đây là phản ứng bình thường của một người bình thường sắp mổ xẻ ‘đồng loại’, cậu không cần che giấu, bởi vì mấy người trợ lý thí nghiệm xung quanh rõ ràng là người mới cũng như thế, chỉ có mổ chính trông rất bình tĩnh.

Tiêu Bách và Dawson thì đang ở phòng bên cạnh quan sát tình hình phòng giải phẫu, ngoài họ ra còn có một người đeo mặt nạ, ngồi cà lơ phất phơ bên cạnh, Dawson đang quan sát tình cảnh bên trong, an ủi bằng giọng nói nhẹ nhàng của ông: “Đừng đặt quá nhiều áp lực tâm lý cho mình, dù nó giống nhân loại đến đâu cũng chỉ là một giới nấm, bạn không phải đang giải phẫu đồng loại của mình, đừng lo lắng.”

“Điều này cũng giống với y học, là sự nghiệp thiêng liêng và vĩ đại, các bạn đang đi đúng đường.”

“Không cần lo hắn sẽ tỉnh lại giữa chừng, đã được gây mê hoàn toàn bằng thuốc Chậm Chạp, dựa theo số liệu thí nghiệm trước đó, năng lực tự lành của hắn rất mạnh, dù cho chỉ còn lại một mảnh nhỏ cơ thể cũng có thể trở lại trạng thái ban đầu trong khoảng thời gian ngắn, cho nên mọi người xuống tay đừng lo lắng.”

Đã gây mê… vậy tại sao còn muốn trói hắn lại một cách thừa thãi thế?

Nghi vấn thoáng qua trong đầu Đường Tiếu.

Thực nghiệm viên nói: “Vậy thì bắt đầu thí nghiệm đi.”

Đường Tiếu hít sâu, với tư cách là trợ lý, cậu sẽ không vừa lên đã mổ chính, có đường sống quan sát, tuy nhiên quá trình này cũng là một cực hình đối với một sinh viên chưa từng giải phẫu cơ thể người.

Đặc biệt, mẹ nó đây còn là giải phẫu cơ thể sống.

Trợ ly đẩy xe công cụ qua, Đường Tiếu nhìn thoáng qua, thấy dao lột da, dao kiểm tra, kéo giải phẫu, cắt ruột…

“Dao lột da.” Thực nghiệm viên mổ chính thấp giọng nói.

Đường Tiếu ở gần xe đẩy nhất, vô thức cúi đầu nhìn qua, từng dụng cụ lập lòe ánh sáng kim loại lạnh lẽo dưới ánh sáng trắng của phòng giải phẫu, khi chạm vào con dao lột da suýt nữa bị lạnh đến run rẩy.

Phản ứng của chàng trai chậm hơn bình thường một chút, nhưng thực nghiệm viên mổ chính cũng không thúc giục mà chỉ bình tĩnh nhìn cậu: “Lần đầu tiên đều thế, quen là được rồi.”

Đường Tiếu không biết nên nói gì được, mờ mịt hỏi: “Trong Con Mắt Thứ Ba thường xuyên có thí nghiệm trên cơ thể người à?”

“Không thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải,” Thực nghiệm viên nói một cách lạnh nhạt, “So sánh với cái này còn tính ổn, gây mê sẽ không di chuyển, hơn nữa trên ý nghĩa nghiêm khắc cũng không tính là con người, không cần nghe bọn họ kêu rên, cũng không cần nghe bọn họ xin tha.”

“Sau này nếu các cậu gặp, thì không cần mang lòng đạo đức thừa thãi đối với nó, người có thể được chọn làm thí nghiệm trên người đều không phải người tốt gì, trong bối cảnh không biết khi nào sẽ kết thúc này, đừng ban phát sự đồng cảm của các cậu quá nhiều, đây là vì sự tiếp nối của toàn bộ nền văn minh nhân loại.”

Dứt lời, thực nghiệm viên dẫn đầu hạ một đao, cắt ra chỗ lồng ng.ực người đàn ông.

Không có máu chảy ra.

Máy móc đang ghi hình ở cự ly gần, ghi lại tất cả chi tiết của thí nghiệm giải phẫu, thực nghiệm viên nhẹ giọng nói ra những bất thường mà mình phát hiện được bằng thuật ngữ chuyên ngành, vừa hướng dẫn các trợ lý phải thực hiện như thế nào.

Đầu óc Đường Tiếu trống rỗng, gần như hành động theo mệnh lệnh một cách vô thức, có lẽ ngay cả chính cậu cũng không biết lúc này mình đang nghĩ gì.

Dần dần, bên trong lồng ng.ực bắt đầu lộ ra ngoài, dùng dụng cụ cắt mở một lỗ rất lớn để nhìn rõ cấu trúc nội tạng bên trong, bên trong không có máu, chỉ có một ít chất lỏng màu hồng nhạt, hiển lộ hết tất cả nội tạng bên trong ra ngoài.

Đệt, vậy mà không mosaic.

Thực nghiệm viên mổ chính đầu tiên là cắt ra một đoạn ruột nhỏ từ bên trong, đặt lên cái khay ở bên cạnh, ngay khi ruột tách ra khỏi cơ thể 428 thì bắt đầu mọc ra sợi nấm màu đỏ, giãy giụa muốn trở về.

Các trợ lý xung quanh phát ra tiếng kêu kinh ngạc, Đường Tiếu nhanh tay dùng bình thuỷ tinh đậy lại, da đầu không khỏi tê dại.

“Sau khi tách khỏi bản thể sẽ hiện ra nguyên hình.” Thực nghiệm viên thấp giọng nói, “Các cậu cũng tới thử xem.”

Các trợ lý có chút co rúm, nhưng vẫn lấy hết can đảm tiến lên, Đường Tiếu tự giác tụt lại sau cùng, nhìn họ dùng dao nhỏ vạch tới vạch lui trên người 428, thu thập các loại nội tạng và mô hoặc mổ nội tạng để quan sát cấu tạo bên trong và tốc độ tự lành.

Yên tâm, 428 không có cảm giác đau.

Đường Tiếu vô thức nói với mình trong lòng, nhưng cũng không xoa dịu được cảm giác bực bội dâng lên trong lòng.

Bởi vì cậu biết, không có cảm giác đau không có nghĩa là 428 không để ý người khác động dao trên người mình, thái độ của 428 đối với mấy thực nghiệm viên bắt nạt hắn trước kia là gì rất rõ ràng, chẳng qua hiện tại thí nghiệm cũng chưa tiến triển đến mức mãnh liệt như vậy, cho nên không nhìn ra được mà thôi.

Mà Tiêu Bách bọn họ, rõ ràng biết điểm này.

“Cuối cùng, Đường Tiếu.”

Thực nghiệm viên mổ chính nói: “Cậu cũng tới thử xem.”

Rốt cuộc cũng đến màn kịch chính.

Dawson và Tiêu Bách đứng dậy, người đeo mặt nạ cũng tò mò nhìn qua.

“Anh cố ý gọi tôi tới là để kiểm tra người này?” Người đeo mặt nạ nói: “Sao thế? Các anh nghi ngờ cậu ấy?”

Người đeo mặt nạ mặc dù có chút giao tình với Tiêu Bách, nhưng cũng không biết tình hình chi tiết, một cuộc điện thoại đã bị bắt lao động, còn không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra.

Giờ phút này, anh kinh ngạc nhìn người quen mắt trong cửa kính, hồi ức ở buổi báo cáo lập tức dâng lên trong lòng.

“Có một chút.” Tiêu Bách không nghe ra vẻ kinh ngạc trong giọng nói của người đeo mặt nạ, nhìn chằm chằm vào phòng giải phẫu đối diện với tấm kính một chiều, “Chỉ là nghi ngờ của cá nhân tôi, nên không mong quá nhiều người biết.”

“Lát nữa làm phiền anh, đợi sau khi đèn tắt xem tín hiệu của chúng tôi, sử dụng siêu năng lực hơi làm ra biểu hiện giả là thể thực nghiệm tỉnh dậy, chúng tôi cần kiểm tra thử phản ứng của Đường Tiếu.”

Người đeo mặt nạ ‘à’ một tiếng, phản ứng lại: “Các anh đang nghi ngờ Đường Tiếu có vấn đề? Không phải chứ.”

Ấn tượng của anh về Đường Tiếu vẫn dừng lại ở chàng trai lẳng lặng lại vô định đứng giữa đại sảnh chờ cái chết đến sau khi biết mình ắt hẳn phải chết lúc trước, nếu cậu có vấn đề thì lúc trước cũng sẽ không cứu Phong Thư Vận, cũng sẽ không lây nhiễm nấm.

“Nếu cậu ấy không có, vậy chúng ta cũng sẽ biết nhanh thôi.”

“Suỵt, bắt đầu rồi.” Dawson dựng ngón trỏ, ra hiệu bọn họ yên lặng, đồng thời hai mắt nhìn chằm chằm cảnh tượng ở phòng kế bên.

Đường Tiếu cầm lấy dao phẫu thuật, nhìn cơ thể trước mắt, chậm chạp không có động tác.

Đây là phép thử của Tiêu Bách, muốn nhìn phản ứng của cậu khi giải phẫu 428, Đường Tiếu đã biết từ lúc bắt đầu.

Nhưng cậu vẫn đồng ý, bởi vì cậu biết dẫu cho không phải thăm dò lúc này thì cũng có lần tiếp theo, không bằng giải quyết trong một lần.

Cậu nên xuống tay lưu loát một chút.

Giống như giải phẫu một con chuột bạch hoặc là con ếch, tóm lại, họ biểu hiện càng thờ ơ thì càng an toàn.

Nhưng thực tế khi nhìn thấy 428 nằm trên bàn phẫu thuật, ngón tay cậu không khỏi cứng đờ.

“Sao vậy?” Thực nghiệm viên hỏi, “Hơi căng thẳng à? Đừng lo lắng, việc này khác với việc phẫu thuật cho người khác, đừng căng thẳng như vậy, dù sao ‘bệnh nhân’ sẽ không chết đâu.”

Những trợ lý xung quanh bật cười vài tiếng, có lẽ cảm thấy đây là một trò đùa buồn cười, chỉ có Đường Tiếu không cười nổi.

Cậu hít sâu, gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn, tự thôi miên trong lòng rằng dù sao cũng chỉ là một trò chơi, dưới sự hướng dẫn của thực nghiệm viên, cậu đặt lưỡi dao phẫu thuật lên bề mặt nội tạng của 428.

Cắt ra, tách vân da ra, xem xét bên trong, lấy mẫu.

Đặt một mẫu phổi nhỏ vào một vật chứa khác.

Ngoại trừ lần do dự đầu tiên, động tác của chàng trai rất trơn tru và sạch sẽ, như thể đang cắt beefsteak trên đĩa ăn, không nhìn ra bất cứ sự nương tay nào.

Dawson cau mày nhìn thẳng vào tình cảnh trong phòng giải phẫu.

“Chú nhìn ra gì rồi?” Người đeo mặt nạ thử thăm dò hỏi.

“Ừm… là một hạt giống tốt làm bác sĩ phẫu thuật.”

“Chỉ thế?”

“Vậy nào nhìn ra được chứ, cũng chỉ có thể nhìn thủ pháp thôi, tôi cảm thấy cũng gần vậy.” Dawson nhìn sang Tiêu Bách.

Tiêu Bách gật đầu, nhìn thực nghiệm viên bên trong, đúng thời cơ tắt đèn điện bên trong.

Phòng giải phẫu, bóng tối chợt ập xuống khiến người bên trong lâm vào hỗn loạn ngắn ngủi, thực nghiệm viên mổ chính cau mày ấn tai nghe: “Alo? Sao lại thế? Tại sao đèn lại tắt, này, alo?”

Trong tai nghe là một khoảng yên tĩnh khiến người ta bất an.

Trong lòng thực nghiệm viên mổ chính có dự cảm không lành, hít sâu cố gắng để mình bình tĩnh lại, trấn an những người khác: “Đừng sợ, có thể do công tắc nguồn điện xảy ra chút vấn đề, chúng ta đi ra ngoài trước.”

Lúc này, nghiên cứu viên đứng gần bàn giải phẫu đột nhiên chỉ vào thể thí nghiệm trên bàn mổ với vẻ khiếp sợ: “Hắn... hắn cử động!”

Thực ra không phải cậu ta là người chú ý thấy điều này đầu tiên, mà là Đường Tiếu đang động dao, đầu óc cậu trống rỗng, hai ba giây sau, cậu nhận ra đây có lẽ là phép thử chân chính của Tiêu Bách, sát chiêu thực sự, bởi vì cảnh này dù đã đoán trước được cũng khó phá cục.

Yêu và hận là thứ không nói lý nhất.

Nếu cậu là người thao túng 428 dựa vào tình cảm, như vậy đối mặt với cảnh này, 428 là suy nghĩ gì, cậu lại sẽ làm ra phản ứng gì.

Nếu cậu không phải người thao túng 428 dựa vào tình cảm, như vậy cậu lại nên…

Xung quanh đột nhiên bùng phát tiếng la hét sợ hãi và hỗn loạn làm gián đoạn suy nghĩ của Đường Tiếu, dù cho biết cảnh tượng này có thể là phép thử, cậu cần thiết phải làm ra phản ứng thích hợp nhất, nhưng khung cảnh tối tăm, phản ứng bỏ chạy hoảng loạn của những người xung quanh, còn có 428 dần dần tỉnh lại, ba sự kiện này chồng chất lên nhau, Đường Tiếu căn bản không xử lý được.

Cậu cứng người tại chỗ, những nghiên cứu viên đó đã lần lượt lao ra ngoài cửa, chỉ có cậu phản ứng chậm hơn một bước, có vẻ vô cùng đột ngột.

Làm sao bây giờ, load game à.

Độ thiện cảm của 428 có thể sẽ tuột, người bên ngoài có thể nhìn ra khác thường, có lẽ việc cậu đồng ý thí nghiệm giải phẫu này là một sai lầm, có lẽ...

Ngay lúc Đường Tiếu không nhịn được muốn load game, thì ngón tay trên bàn mổ đột nhiên nhấc lên, nhẹ nhàng nắm góc áo Đường Tiếu.

‘Tiếu Tiếu…’

Đường Tiếu cứng ngắc cúi đầu, đối diện một con ngươi dựng thẳng màu cam vàng mở ra trên cổ tay 428.

Trong ánh mắt cực giống động vật máu lạnh kia không có sự căm hận và lạnh lùng như tưởng tượng, hắn nhéo góc áo Đường Tiếu, tựa như đêm qua cẩn thận hỏi cậu còn tức giận không.

Không có nhắc nhở độ thiện cảm tụt xuống.

Cũng không có tấn công đột ngột.

Đầu óc hỗn loạn của Đường Tiếu chợt bình tĩnh lại, từ trong rối bời tìm được trật tự.

Một ván này, còn chưa tới lúc thất bại.

Do vấn đề về góc nhìn, người ở bên ngoài tường kính không nhìn thấy đôi mắt đang mở của 428, từ đầu đến cuối trong kế hoạch của họ không có phần 428 có thể sẽ tỉnh dậy, người đeo mặt nạ phụ trách dùng ý chí điều khiển cơ thể thể thực nghiệm hơi nhúc nhích, tạo thành biểu hiện giả khả năng tỉnh dậy.

Người đeo mặt nạ đang vừa sử dụng ý chí vừa tấm tắc bảo lạ: “Ác thế luôn à, lần này đến tôi nhìn cũng nổi da gà chứ đừng nói người ở bên trong.”

Tiêu Bách không để ý tới anh, mà nhìn tình hình bên trong, sau khi chú ý thấy Đường Tiếu không nhúc nhích, nói: “Cậu ta không bỏ chạy, điều này không quá phù hợp với biểu hiện nhạy bén của cậu ta khi gặp biến ở ký túc xá.”

Dawson lại lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc: “Vậy cũng chưa chắc… không phải cậu ấy không muốn chạy, mà có thể là không chạy được.”

“Có ý gì?” Người đeo mặt nạ hỏi.

Người đàn ông ngày thường đều luôn giữ nụ cười hiền lành với mọi người giờ đây đang nghiêm túc quan sát từng cử động của Đường Tiếu dưới giám sát nhìn đêm, từ đầu ngón tay run rẩy cho đến vẻ sợ hãi trên mặt cậu.

Bên trong phòng giải phẫu tối om, để tiện họ quan sát nên lắp đặt một máy giám sát có chức năng nhìn ban đêm, đương nhiên chắc chắn không thể nhìn rõ như ban ngày, Dawson nói với vẻ không chắc chắn: “Cũng có thể là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Tôi nhớ trong tư liệu của cậu ấy, đã từng bởi vì Babbitt nên không thể không đối mặt với 428, hơn nữa bị thương nặng. Hoàn cảnh tối tăm, phòng thí nghiệm, đây có lẽ đã khơi dậy bóng tối tâm lý trong quá khứ của cậu ấy.”

“Nhưng lúc cậu ta đối mặt 428 chưa bao giờ biểu hiện ra vẻ khó chịu.”

“Không biểu hiện ra không có nghĩa không có, có lẽ chỉ sẽ bị khơi dậy dưới điều kiện nhất định, chẳng hạn như bóng tối và không an toàn.”

Tiêu Bách không nói gì một lúc, rồi nói: “Như vậy, nếu xác nhận Đường mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, liệu có thể kết luận cậu ta không thể lợi dụng tình cảm điều khiển 428.”

“Rất có thể, loại thao túng trên tình cảm mà cậu nói này là ở thế trên cơ, nếu ngay cả đối mặt hắn cũng không dám, thì Đường Tiếu dùng thứ gì để khống chế 428 chứ? Hơn nữa 428 cũng không phải là một con quái vật tốt bụng gì, trong tự nhiên, cá lớn nuốt cá bé là bản năng của chúng, hắn không có khả năng khuất phục trước nhân loại nhỏ yếu.”

Dawson chỉ vào đôi tay run rẩy không kiềm được, tư thế cứng đơ tại chỗ, và vẻ mặt sợ hãi của Đường Tiếu trên màn hình: “Cậu có thể hòa hợp với một con quái vật khiến cậu thành như vậy không?”

“Tôi đã nói từ lâu rồi, tiến sĩ Tiêu, cậu căn bản không hiểu tình yêu, cũng không phải giỏi mảng này, đây rõ ràng là hận nhiều hơn là yêu, hoặc là muốn ăn càng thêm có thể hơn.”

Tiêu Bách vì thế không nói nữa, giờ phút này y cũng cảm thấy suy đoán của mình có lẽ quá máu chó.

Người đàn ông có đôi mắt màu xanh xám xoa xoa thái dương, thở dài: “Là lỗi của tôi, bật đèn lên đi, ván thử vớ vẩn này kết thúc ở đây thôi.”

Dawson ‘ừm’ một tiếng, nhìn 428 vẫn đang vùng vẫy bên trong tường kính, nói với người đeo mặt nạ: “Cậu cũng có thể dừng tay rồi, không cần diễn nữa.”

“Không, tôi không hề đang di chuyển…” Không biết người đeo mặt nạ nâng tay lên khi nào, trên cổ tay nổi gân xanh, “Tôi chỉ điều khiển lúc ban đầu một chút, lúc sau đều không phải tôi! Mau bảo cậu ấy đi ra ngoài!”

Sắc mặt Tiêu Bách và Dawson trống rỗng một thoáng.

Thể thực nghiệm vốn hẳn nên bị trói chặt và gây mê hoàn toàn đột nhiên thoát ra khỏi chỗ mấu chốt của dây đai được làm đặc biệt, sau đó lao về phía nghiên cứu viên vừa động dao trên người mình.

Ai cũng không ngờ tới sẽ xảy ra biến cố này.

Chờ Tiêu Bách tỉnh táo lại, hét vào phát thanh trong phòng bảo Đường Tiếu chạy mau, chàng trai sững người tại chỗ trong phòng giải phẫu hồi hồn, song do vấn đề tâm lý nên mất sự bình tĩnh trước đây, hoảng không chọn đường không chạy về hướng lối ra mà rúc trong góc tường.

Người đeo mặt nạ dùng ý chí khống chế chặt thể thực nghiệm, nhưng siêu năng lực vô địch một lần nữa mất đi sự hữu dụng trước đây vào lúc này, hành động của người đàn ông rõ ràng hơi cứng lại, nhưng cũng không hoàn toàn bị khống chế tại chỗ, hắn đưa lưng về phía bọn Tiêu Bách, từng bước một, khó khăn, lại hung ác mà đi về phía chàng trai đang rúc trong góc.

Mỗi một bước đi, đặc điểm không phải người trên người sẽ nhiều thêm một chút, làn da trên cánh tay rút đi, vân da lộ ra, lại rủ xuống như thể không có xương, bộ phận cổ tay đã biến thành sợi nấm màu máu.

Nhưng giờ phút này, chàng trai vốn nên cực kỳ khủng hoảng sợ hãi, lại dưới bóng dáng của quái vật che khuất, vẻ mặt bình tĩnh lạ thường.

Cặp mắt đen kia bình tĩnh nhìn chăm chú 428 đang đi về phía cậu.

Rất tốt, chính là như vậy.

Tay Đường Tiếu nắm chặt một con dao phẫu thuật sắc bén, chính là cậu thừa dịp bóng tối ập tới trong khoảnh khắc cắt đứt một dây đai trói buộc 428.

Mà 428 cũng nhanh chóng hiểu ý cậu.

Ở buổi tối đó, Đường Tiếu và 428 đã lập giao kèo, nếu có cơ hội, thì chế tạo biểu hiện giả một cuộc tấn công.

Cứ mù quáng gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, thật sự không thú vị gì.

Đường Tiếu rất phiền loại phép thử nhìn không thấy cuối này.

Bọn họ muốn biết mối quan hệ giữa cậu cùng 428, vậy bày ra cho bọn hắn xem thôi.

Dùng một việc ngoài ý muốn, một thời cơ thích hợp, xem đi, giữa họ chính là quan hệ thợ săn cùng con mồi, cấy quan niệm này thật sâu vào trong đầu bọn họ, vì thế dẫu cho bị thương một chút cũng đáng giá, không bằng nói đúng là cậu bị thương nặng mới càng chứng minh chuyện này.

Mi hiểu ý tao chứ, 428

Đường Tiếu nhìn thẳng vào mắt 428.

Bộ đội vũ trang đã nhanh chóng chạy tới đây, nhưng thời gian rõ ràng đã quá muộn, bởi vì con quái vật không phải người kia đã đến sát chàng trai, như thể cực kỳ hận cậu, hoặc có lẽ vì thèm ăn không thể cưỡng lại, chiếm hữu quấn sợi nấm của nó quanh người cậu.

Tiêu Bách muốn lao vào phòng thí nghiệm, Dawson ôm chặt lấy y “Đừng mà đừng mà, đừng dâng mạng chứ” “Cậu chết rồi những người khác làm sao giờ” “Nhân viên cứu hộ đang đến rồi!”

Người đeo mặt nạ rên lên một tiếng, đôi mắt dưới mặt nạ và lỗ tai đều chảy ra máu đen, anh nhìn chằm chằm con quái vật bên trong tường kính, dùng con át chủ bài áp đáy hòm.

Con quái vật giống như bị một chiếc búa vô hình đập mạnh vào đầu, cả người cứng đờ, không chống đỡ được ngã lên người chàng trai.

Sợi nấm của hắn để lại một số vết thương nhỏ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng trên người chàng trai, dẫu cho hắn ngàn lần không tình nguyện.

Sợi nấm màu máu vốn nên trí mạng bao phủ lên người Đường Tiếu, tựa như nước ấm ấm áp, ánh mắt họ nhìn nhau trong bóng tối, hơi thở quấn quýt.

Trong khung cảnh hỗn loạn và nồng nặc mùi máu tươi, 428 từ từ nhắm mắt lại, dùng sức lực cuối cùng bọc sợi nấm quanh Đường Tiếu.

Như là săn mồi, lại như là ôm.

Nhưng không có ai cảm thấy sẽ là vế sau.

Không ai biết rằng họ ở trong căn phòng giải phẫu tối tăm đẫm máu, thể thực nghiệm và nghiên cứu viên, con người và quái vật, đã lặng lẽ hoàn thành một màn kịch ngoài ý muốn.

Bình Luận (0)
Comment