Nuôi Dưỡng Quái Vật Nhỏ - Sư Tử Tinh Hệ

Chương 37

[ Ngài đã mở khóa CG: 《‘Con mồi’》]

[ Miêu tả CG: Hắn đang săn mồi ư? Người sáng suốt cho rằng như vậy, nhưng bí mật này chôn sâu trong lòng các cậu, đây chỉ là một cái ôm chờ mong đã lâu. ]

Sau khi đạt được phần CG mới này, Đường Tiếu quyết đoán offline, chế tạo một biểu hiện giả ngất xỉu.

Chờ Đường Tiếu mở mắt ra lần nữa thì thấy trần nhà quen thuộc.

“Cậu tỉnh rồi? Phẫu thuật rất thành công.” Bác sĩ thăm dò vạch vạch mí mắt cậu, xem điểm nhìn của đôi mắt, “Có chỗ nào khó chịu không?”

Đường Tiếu như còn chưa lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn về phía hắn: “Vậy sau đó… xảy ra chuyện gì?”

“À, lúc cậu đang làm thí nghiệm giải phẫu thì xảy ra chút ngoài ý muốn, bị thể thực nghiệm tấn công, sau đó siêu năng lực giả chạy đến cứu cậu, còn may cậu bị thương không quá nghiêm trọng,” Bác sĩ ngồi ở mép giường Đường Tiếu, không khỏi phàn nàn, “Nhưng cậu cũng thật xui xẻo, bắt đầu từ khi tôi nhậm chức cậu đã đến bao nhiêu lần rồi, tự mình hiểu rõ không?”

Đường Tiếu cười ngượng ngùng: “Làm phiền anh rồi.”

“Không phiền, chỉ là tôi cảm thấy cậu có rảnh có thể đến nơi nào bái lạy một chút, giờ làm nghiên cứu khoa học đàng hoàng cũng xui xẻo quá.” Bác sĩ vỗ vỗ vai Đường Tiếu với vẻ mặt đầy thương hại, “Được rồi, bên ngoài còn có người đang chờ vào, tôi sẽ không nói nhiều nữa, giữ gìn sức khỏe?”

Đường Tiếu gật đầu, sau đó thì thấy bác sĩ mở cửa, người ngoài cửa sốt ruột lao vào.

“Đường!” Phong Thư Vận đi tuốt đàng trước, đau lòng cầm tay Đường Tiếu, “Không sao chứ, trên người còn đau không? Thật xin lỗi, tôi không ngờ...”

“Sao ngài lại phải xin lỗi tôi chứ,” Đường Tiếu bất đắc dĩ nhếch môi, “Đây chỉ là ngoài ý muốn, không liên quan gì đến ngài.”

Phong Thư Vận mở miệng, sau đó tức giận trừng mắt nguýt Tiêu Bách và Dawson đi vào sau: “Nhưng có liên quan đến bọn họ.”

Dawson nói với vẻ mặt đau khổ: “Tiến sĩ Phong, đây thực sự là ngoài ý muốn, chúng tôi không hề sắp xếp phân đoạn này, thực sự, các thí nghiệm liên quan đến 428 được sắp xếp trước đây chưa từng xảy ra bất trắc, cũng không ai muốn loại bất trắc này thật sự xảy ra.”

Tiêu Bách lại không trực tiếp biện giải, chậm rãi đi đến bên giường bệnh của Đường Tiếu.

Đường Tiếu nằm trên giường bệnh, mặt vô cảm nhìn thẳng vào mắt Tiêu Bách, bàn tay dưới chăn nắm chặt ga trải giường.

Giấu giếm được không? Hay là không.

Nếu ngay cả như vậy còn khiến Tiêu Bách nghi ngờ, vậy Đường Tiếu dường như cũng không còn cách nào.

Một nằm một đứng, nhìn nhau hai ba giây, ngay lúc Phong Thư Vận không nhịn được muốn nói chen vào, sống lưng thẳng tắp của Tiêu Bách chậm rãi cong xuống.

Dawson há to miệng, Phong Thư Vận cũng giống vậy, vẻ oán trách còn sót trên mặt tức thì cứng lại.

Trên mặt Đường Tiếu cũng hiện lên kinh ngạc.

“Thật xin lỗi, tôi không ngờ sẽ xảy ra tai nạn như vậy, nhưng không thể phủ nhận là do sự bất cẩn của tôi gây ra.” Tiêu Bách cũng không quan tâm đến biểu cảm của những người xung quanh, nói hết ra tiền căn hậu quả của thí nghiệm, “Tôi đã từng nghi ngờ sự việc của Babbitt là do cậu khống chế thể thực nghiệm thực hiện nên làm một cuộc thử nghiệm.”

“Nhưng quá trình thăm dò duy nhất chỉ bao gồm thí nghiệm giải phẫu và tắt đèn, việc thể thực nghiệm trốn thoát sau đó cũng không nằm trong kế hoạch của tôi, tôi không ngờ sẽ dẫn đến kết quả như vậy. Nhưng bất kể thế nào đi nữa, đó là lỗi của tôi, tại đây chân thành xin lỗi cậu, nếu cậu có yêu cầu gì đều có thể nói ra, miễn tôi có thể làm được tôi đều sẽ cố gắng đền bù.”

“… Anh nghi ngờ tôi khống chế 428?” Đường Tiếu mặt không biểu cảm hỏi, “Tôi có thể hỏi tại sao ngài lại nghĩ như vậy không?”

“Thứ nhất, là sự việc của Babbitt tồn tại điểm đáng nghi, dù sao trước đây hắn cũng có thù oán với cậu. Thứ hai, là chuyện cậu tuyên bố kết thù với 428, tôi nghĩ 428 giải cứu những người bị lây nhiễm khác bao gồm cả cậu lúc ở hội trường, ít nhiều có chút kỳ quái, mặc dù trước đó cậu đưa ra lý do là 428 cần gen của con người, nhưng cá nhân tôi vẫn cứ cảm thấy còn sót điểm đáng ngờ.”

Dawson ở một bên xen miệng nói: “Có điều điểm này đã không còn quan trọng nữa, chúng tôi đã kiểm tra ra cậu cũng không phải siêu năng lực giả.”

Hơn nữa việc thao túng tình cảm cũng không thành lập, xét từ phản ứng trước đó của 428, giờ họ chỉ có thể là kẻ thù.

“Sự việc là như vậy, rất xin lỗi vì đã nghi ngờ cậu, nếu cậu có yêu cầu gì có thể nói ra bây giờ.”

Lúc này Đường Tiếu im lặng thật lâu, bỗng nói: “Các anh đã phun đủ lượng thuốc Chậm Chạp đúng không.”

Tiêu Bách trả lời: “Đúng vậy, tôi có thể đảm bảo việc 428 tỉnh lại tuyệt đối là ngoài ý muốn, nếu cậu nghi ngờ điều này thì có thể nộp đơn xin điều tra lại, có tiến sĩ Phong đảm bảo, sở kiểm tra sẽ điều tra đúng sự thật.”

“Không, ý tôi là tại sao 428 sẽ đột nhiên tỉnh lại?” Đường Tiếu sờ cằm trầm ngâm, “Thuốc Chậm Chạp không phải còn hiệu quả lúc ở buổi báo cáo trước đó sao? Do tốc độ tiến hóa của hắn quá nhanh, hay do lúc ở hình thái người có bộ phận đã không còn bị thuốc Chậm Chạp ảnh hưởng nữa, khi tôi đọc luận văn đã từng nhìn thấy một loại nấm đặc biệt có tên là nấm Fusarium xylophilum, nó sẽ chiếm đoạt cây vật chủ, hình thành bông hoa giả được tạo hoàn toàn từ mô nấm, lừa các loài thụ phấn phát tán bào tử của nó...”

Tiêu Bách nghe vậy, vô thức nói tiếp theo dòng suy nghĩ của cậu: “... Ý nghĩ mà cậu nói rất thú vị, liệu có thể nghĩ là cấu tạo dưới hình dáng con người của 428 khá gần với con người, nguyên lý của thuốc Chậm Chạp là giới nấm hút hỗn hợp chất hóa học r-q1, cũng xảy ra phản ứng với protein, vậy protein trong trường hợp này...”

Khóe mắt Phong Thư Vận và Dawson không khỏi giật giật.

Đây là con người bình thường à? Người bình thường khi được biết đã bị thầy hướng dẫn hố, suýt nữa chết trong tay thể thực nghiệm, sau đó tỉnh lại giây tiếp theo tiếp tục thảo luận các vấn đề về thí nghiệm với thầy hướng dẫn như không có chuyện gì?

Là một nhà tâm lý học, Dawson có thể thấy rõ Đường Tiếu thực sự không có cảm xúc tiêu cực nào với Tiêu Bách, như thể người nằm trên giường bệnh không phải mình, sau khi biết được sự nghi ngờ của Tiêu Bách và làm rõ thì cũng tiếp nhận mọi chuyện một cách rất bình tĩnh, thậm chí cũng không hỏi bác sĩ tình trạng của cơ thể mình.

Nghĩ đến hội chứng thiên tài loại β mà Phong Thư Vận vừa nói ở cửa, Dawson cuối cùng cũng hiểu tại sao Đường Tiếu vẫn có thể đối mặt với 428 trực ca đêm mỗi ngày dưới tiền đề có bóng ma tâm lý.

Bởi vì cậu căn bản không quan tâm bản thân, 428 là mục tiêu nghiên cứu mà cậu nhận định, nên dù có chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ không từ bỏ nghiên cứu về 428.

Phong Thư Vận trừng mắt lườm Tiêu Bách một cái, lúc này Tiêu Bách mới nhớ đây không phải phòng thí nghiệm, Đường Tiếu còn mới tỉnh lại, là một bệnh nhân, xấu hổ dừng lại.

“Cậu dưỡng thương cho tốt trước đi, không cần sốt ruột chuyện về học thuật,” Tiêu Bách nói, “Được rồi, chúng tôi không ở lại thêm nữa, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Ngay lúc ba người sắp rời đi, Đường Tiếu lên tiếng: “Tiến sĩ Tiêu.”

Tiêu Bách dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu.

Trên giường bệnh, chàng trai mặc bộ đồ bệnh nhân màu xanh trắng, sắc mặt tái nhợt như vừa khỏi bệnh nặng, môi không có bao nhiêu hồng hào, sau khi bỏ kính ra, có thể thấy rõ đôi mắt đen bình tĩnh như nước của cậu: “Tôi cũng không trách anh, anh là người quản lý dự án, an toàn trong phòng thí nghiệm cũng là một phần anh phụ trách, đây chỉ là việc ngoài ý muốn, anh không cần bận lòng đâu.”

Giờ phút này, cổ họng Tiêu Bách hơi khô khốc, y nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của chàng trai, nhưng thật sự không tìm thấy chút miễn cưỡng nào trong đó.

“... Nghỉ ngơi cho tốt, trở về sớm một chút.” Cuối cùng y chỉ có thể bỏ lại một câu như vậy, rồi hốt hoảng trốn khỏi nơi này.

Khoảng một tiếng sau khi bọn Tiêu Bách rời đi, âm thanh bên ngoài lại trở nên náo nhiệt, Đường Tiếu ngẩng đầu thì thấy là bọn Rocky cầm giỏ hoa và giỏ trái cây đến thăm.

Đường Tiếu:… Hôm nay nhiều người thật.

“Đường, cậu không sao chứ!” Rocky đặt giỏ trái cây lên bàn, đi đến trước giường bệnh, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng, “Tôi nghe nói thể thực nghiệm nổi điên, cậu bị ảnh hưởng…”

“Đúng vậy, vận may không tốt.” Đường Tiếu bất đắc dĩ nói.

“Quá xui rồi.” Ánh mắt mấy người bọn Úc Minh nhìn về phía Đường Tiếu mang theo thương hại.

Bọn họ cũng không biết chuyện thăm dò của Tiêu Bách, cho rằng Đường Tiếu chỉ xui xẻo đơn thuần.

Rocky lấy ra một bình giữ nhiệt mà Đường Tiếu vô cùng quen mắt từ đống quà đi thăm của mình.

“Tôi nghe bác sĩ nói tuy cấp bậc của trang thiết bị chữa bệnh ở đây rất cao, nhưng bản thân tế bào bị tổn thương là không thể bù đắp lại được, phải bồi bổ cơ thể thật tốt, cho, cái này cũng là tôi tìm được khi sưu tầm phương thuốc cổ truyền của Liên Minh.”

“… Cảm ơn.” Đường Tiếu gượng cười, mở bình ra xem, được đấy, canh bổ máu đương quy.

“Chúng tôi chỉ mang theo giỏ trái cây…” Mấy người bọn Úc Minh nhìn những giỏ hoa và trái cây thông thường mà họ xách theo, rồi nhìn canh mà Rocky chuẩn bị kỹ lưỡng, lần này cảm thấy đã bị thua kém.

“Cảm ơn, thế là đủ rồi, hơn nữa tôi cũng sẽ không nằm viện lâu như vậy đâu.” Đường Tiếu dở khóc dở cười, rồi sau đó nói: “Dự án có lẽ cần các anh nhọc lòng hơn chút trong khoảng thời gian tôi vắng mặt này, tôi sẽ cố gắng nhanh quay lại phòng thí nghiệm.”

Bởi vì cậu nhiều lần ra vào phòng y tế, bác sĩ nói với cậu rằng để tránh tổn hại đến tuổi thọ, lần này điều trị cũng không trị hết hoàn toàn, để lại một phần vết thương để nó lành tự nhiên sẽ tốt hơn.

Vốn Đường Tiếu cũng không quan tâm đến những việc này, muốn chữa khỏi luôn trong một lần, nhưng vẫn bại trận dưới ánh mắt nghiêm khắc của Phong Thư Vận, ngoan ngoãn lựa chọn nghỉ ngơi mấy ngày.

Vừa lúc offline nghỉ ngơi một lát.

Rocky vội vàng nói: “Việc này không gấp! Cậu nghỉ ngơi cho tốt, chuyện thí nghiệm giao cho chúng tôi là được.”

Bọn Úc Minh giật mình, chợt nhớ ra, đúng rồi, Đường Tiếu phải dưỡng thương trong khoảng thời gian này, vậy chẳng phải là cơ hội để họ vượt mặt à?

Úc Minh: “Đúng đúng đúng, nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng lo lắng chuyện nghiên cứu, còn chẳng phải là thí nghiệm lặp lại¹ à, đều là việc vất vả, giao cho chúng tôi là được!”

Andy · Hado: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ làm thật tốt, không được tôi cũng có thể tìm người làm giúp chúng tôi.”

Chiêm Vũ Thần: “Cậu nhất định phải nghỉ ngơi tốt nhé, đừng làm khó mình, cơ thể là tiền vốn nghiên cứu khoa học đó!”

Đường Tiếu nhìn ánh mắt chân thành của bọn họ, lúc nhất thời vô cùng cảm động.

Bầu không khí trong tổ nghiên cứu của họ thật tốt, thực sự rất tốt, vậy thì cậu càng không thể chậm trễ, cậu một mình lười biếng cũng không sao, nhưng Úc Minh bọn họ chắc chắn rất muốn ra thành quả.

Không sao hết, dù sao dựa trên tốc độ phục hồi HP trên giao diện thì sẽ nhanh thôi, đến lúc đó lại đến phòng thí nghiệm cho bọn họ một bất ngờ!

Bọn Rocky không trò chuyện với Đường Tiếu bao lâu, đã bị bác sĩ đuổi ra ngoài không thương tiếc, tuyên bố đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi.

Trong phòng y tế trở lại yên tĩnh, Đường Tiếu lẳng lặng nằm trên giường, save đè, nhưng không offline ngay.

Phòng y tế chỉ có giám sát bên ngoài phòng khám và cửa, còn có gần cửa sổ, sẽ không nhắm ngay giường bệnh, Đường Tiếu liếc nhìn xung quanh, chắc chắn bác sĩ sẽ không quay lại trong một chốc, nhỏ giọng nói: “428.”

Một sợi nấm màu máu chậm rãi bò lên từ dưới gầm giường, một người đàn ông da ngăm xuất hiện bên cạnh giường.

Thấy 428 không có chuyện gì, Đường Tiếu nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “Xử lý xong dây đai chưa?”

428 yên lặng gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, hiện tại mi thế nào? Sau khi tao hôn mê đã xảy ra…?”

Cậu còn chưa nói xong.

428 rũ mắt, bàn tay to ấm áp phủ lên cánh môi mất sắc hồng của Đường Tiếu, bất giác dùng bụng ngón tay cọ xát bên trên, mãi đến khi xuất hiện một chút hồng nhạt.

Màu sắc hồng nhạt, như vậy thoạt trông giống như dáng vẻ khỏe mạnh ngày thường.

Nhưng qua vài giây sau khi vừa buông tay, lại biến thành dáng vẻ không có sắc máu.

428 không nhịn được lặp lại, bụng ngón tay lặp đi lặp lại xoa chỗ mềm mại kia từng chút, đầu ngón tay thoáng chạm vào nơi ướt át.

“… Chờ đã!” Đường Tiếu rốt cuộc không nhịn được co rúm lại một chút, đẩy tay 428 ra, “Tao không sao, mi đừng căng thẳng, 428.”

428 ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Đường Tiếu trên giường bệnh, mím môi không nói gì.

Khi hắn không nói gì, cảm giác áp bức kỳ lạ này hoàn toàn giải phóng ra ngoài, khiến người ta khó có thể liên hệ với quái vật nhỏ ngoan ngoãn phục tùng, thậm chí có hơi ngốc trước đây, Đường Tiếu không khỏi nuốt nước bọt, hầu kết nhấp nhô lên xuống.

Nhưng loại áp lực này cũng không hề biến mất theo thời gian trôi qua mà thậm chí càng ngày càng mạnh, Đường Tiếu cứ thế nhìn trong mắt 428 xuất hiện một tia cảm xúc bạo ngược, trong lòng đánh thịch một cái.

“Tiếu Tiếu…” 428 cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn, sát ý của hắn cũng không nhắm vào Đường Tiếu, nhưng chỉ cảm nhận loại khí thế bạo ngược ở đầu chuỗi thức ăn này thôi cũng đã đủ khiến người ta tê da đầu, run như cầy sấy, “Tôi đi giết bọn họ, lặng lẽ…” Sau đó bọn họ sẽ rời khỏi nơi đây như thế, chỉ còn hai người họ.

428 không thể nói hết câu, bởi vì sau khi nghe được nửa câu trước, Đường Tiếu đột nhiên chống người dậy, nhanh chóng tiến gần đến trước người người đàn ông, in lên môi hắn một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

428 hoàn toàn ngây người, hắn ngơ ngác nhìn Đường Tiếu, lại ngơ ngác duỗi tay sờ sờ miệng mình.

Khí thế đáng sợ vừa rồi bỗng nhiên dập tắt như bị dội một chậu nước lạnh, dã thú nổi điên lại bỗng bị một nụ hôn khẽ như vậy nhốt vào lồng giam.

Trên mặt Đường Tiếu cũng nóng bừng, đây là lần đầu tiên cậu làm ra chuyện chủ động hôn môi này, nhưng bây giờ để xoa dịu 428 cũng không quan tâm nhiều đến vậy.

“Lần này mi làm rất tốt, 428,” Đường Tiếu nhẹ giọng nói, “Nhưng tôi không thể, cũng sẽ không rời khỏi đây, cho nên chúng ta cần phải tuân thủ quy tắc ở đây, lần này cũng là bất đắc dĩ, lần sau sẽ không thế nữa.”

Chàng trai chợt khựng lại, cậu trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, nhìn thấy một tầng hồng mỏng vậy mà xuất hiện trên gương mặt màu da ngăm của 428.

Không phải chứ, trước đây hôn vừa sâu vừa mãnh liệt như thế cũng không thấy 428 ngượng ngùng tí nào, bây giờ chỉ hôn một cái, đã thành thế này?

428 cũng không biết vì sao, khi chàng trai tiến gần, khuôn mặt phóng to thì đầu óc trống rỗng, sau khi cảm nhận được một nụ hôn nhẹ nhàng như lông vũ trên môi, cơ thể đã tự động xuất hiện phản ứng.

Nhìn thấy ý cười thấp thoáng trong mắt chàng trai, 428 vừa xấu hổ vừa tức giận, quay người, đưa lưng về phía Đường Tiếu.

“Phụt, xin lỗi, khụ khụ.” Đường Tiếu thật sự không ngờ 428 lại dễ ngượng ngùng như vậy, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng, bầu không khí căng thẳng quanh quẩn vừa rồi đột nhiên thả lỏng, trở nên nhẹ nhàng hẳn.

Đường Tiếu cười hai tiếng, thấy 428 vẫn quay lưng đi, thì dần dần không dám cười, do dự một lát, hỏi: “428, mi giận à?”

“… Không có giận Tiếu Tiếu,” 428 ngồi ở mép giường, ánh mắt vẫn không nhìn Đường Tiếu, thấp giọng nói: “Tôi chỉ đang giận chính mình.”

428 tức giận, là vì hắn đã nói rõ sẽ bảo vệ Tiếu Tiếu, lại vẫn đẩy Đường Tiếu vào hoàn cảnh hiện tại này, không thể không dựa vào cách tổn thương mình để thoát khỏi hiềm nghi.

Hắn tức giận là vì hành động của mình có thể trở thành một trong những nguyên nhân tổn thương Đường Tiếu.

Hắn tức giận, còn có chút áy náy, cho dù dưới tình huống đó, vẫn cảm thấy máu của Tiếu Tiếu thơm ngon không thôi, khiến hắn say mê.

Rõ ràng hắn có năng lực giết những người có mặt lúc đó, lại không thể không làm tổn thương người mình muốn bảo vệ, cảm giác phiền muộn uất nghẹn này khiến 428 khó chịu vô cùng, rồi lại không thể làm gì được.

Lần đầu tiên hắn nhận ra rằng, hóa ra bạo lực đơn thuần cũng không phải lúc nào cũng có tác dụng trong thế giới loài người, mà người hắn muốn bảo vệ, cũng không chỉ đơn giản là thức ăn.

Nếu là đồ ăn đơn thuần, trực tiếp bắt đi là được, nhưng hắn không muốn làm như vậy.

Đường Tiếu sẽ không vui rời khỏi đám đông để cùng hắn xa chạy cao bay, tình nguyện tổn thương mình cũng muốn ở lại nơi này.

Nghĩ vậy, 428 lại tức giận.

428 không nói năng gì, không đợi Đường Tiếu lại đáp lời hắn, đã lại biến thành sợi nấm tứ tán tách ra, chui vào trong đất biến mất tăm.

–Góc chú thích–

1. Độ lập lại thí nghiệm

Độ lặp lại của một thí nghiệm có nghĩa là trong cùng điều kiện thí nghiệm, thời gian, địa điểm và người thí nghiệm khác nhau có thể thu được kết quả thí nghiệm giống nhau để xác nhận kết luận rút ra từ thí nghiệm và cung cấp cơ sở thực nghiệm đáng tin cậy cho kiến thức. Độ lặp lại thí nghiệm đòi hỏi phải thu được các kết quả giống nhau ở các phòng thí nghiệm khác nhau và trong các điều kiện của những người thực hiện khác nhau. Mặc dù địa điểm và nhân sự thí nghiệm khác nhau nhưng chúng phải ở trong cùng điều kiện thí nghiệm.

Bình Luận (0)
Comment