Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 112

Giọng Tống Ngọc Mai run rẩy: “Đó…… Đó là do Kim Bảo và Bạc Bảo còn nhỏ, chưa hiểu chuyện! Cháu…… Cháu đừng so đo với bọn nó. Chú Hai cháu… Chú Hai cháu đã què chân rồi, việc này coi như bỏ qua, có được không?”

“Bà bỏ qua được, tôi không bỏ qua được!” Cố Kiều liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Có điều bà đừng quá lo, ngoài nhà chú Hai ra, chú Ba chú Tư đều không đắc tội tôi, tôi sẽ không làm gì bọn họ. Chú Tư...”

Cố Kiều ngập ngừng, nói tiếp: “Chú Tư đối xử với tôi không tệ lắm.”

Cố Tứ Tường là người hiếm có trong nhà này đối xử thật lòng với cô ta. Khi cô ta năm tuổi, bị đánh nằm trên giường kêu rên, là chú Tư đưa cô ta đi bệnh viện. Năm bảy tuổi bị nhốt trong phòng chứa củi, cũng là chú Tư lén lút vào phòng mang cho cô ta một bát cơm.

“Từ sau khi thím Tư gả tới, cũng đối xử rất tốt với tôi. Nếu sau này có việc gì tôi có thể giúp đỡ, tôi sẽ ra tay.”

Cố Tứ Tường là đứa con trai Tống Ngọc Mai yêu thương nhất, lời này với bà ta mà nói, coi như chút an ủi cuối cùng. Nhưng bà ta không muốn chỉ như vậy, vốn dĩ bà ta muốn Cố Kiều giúp đỡ cả ba đứa con trai, kết quả ngoài đối với Cố Tứ Tường còn có chút lương tâm ra, Cố Tam Cát, cô ta nói sẽ không làm gì bọn họ…

Khoan đã, cô ta nói Cố Tam Cát không đắc tội cô ta, cô ta sẽ không làm gì, vậy có phải là Cố Nhị Tài… Cô ta còn định…

Mặt Tống Ngọc Mai đầy hoảng sợ: “Mày định làm gì? Đó là chú Hai mày! Kim Bảo, Bạc Bảo là em họ mày, mày định làm gì bọn họ? Chú Hai mày đã què rồi, nó đã què rồi mày còn không chịu buông tha cho nó sao? Tao… Tao không cần mày giúp đỡ bọn họ. Tao từ bỏ, mày đừng đối phó bọn họ được không?”

Tống Ngọc Mai hoảng sợ vạn phần. Trước mắt bà ta lại hiện lên cảnh tượng ngày đó khi Cố Nhị Tài ngã trên mặt đất bị tảng đá mài rơi trúng chân, m.á.u chảy ròng ròng.

Trước kia bà ta luôn đắc ý vì nhà mình có được Cố Kiều - bảo bối mang vận may. Bỏi vì vận may đó, đúng là nhà bọn họ kiếm được không ít lợi ích, mãi cho tới ngày hôm đó, bà ta mới bừng tỉnh nhận ra, vận may chỉ dành riêng cho Cố Kiều, đối với người khác có lẽ còn có tác dụng phụ. Ví dụ như người đối nghịch với Cố Kiều. Cố Kiều may mắn sẽ không gặp phải chuyện gì, ngược lại người đối phó cô ta sẽ gặp phải tai ương, Cố Nhị Tài chính là ví dụ sống.

Nhưng khi ấy bà ta vẫn luôn mong chờ vận may của Cố Kiều có thể dẫn cả nhà bọn họ dọn lên huyện thành, có cuộc sống tốt hơn, ý nghĩ này chỉ lóa lên trong đầu rồi biến mất, không để ý lắm. Cố Nhị Tài bị thương đã thành sự thật, không bỏ qua cho Cố Kiều còn có ích lợi gì? Nếu chọc giận Cố Kiều, Cố Kiều không chịu chia vận may cho bọn họ nữa, bọn họ phải làm sao bây giờ?”

Cố Nhị Tài đã bị què chân, càng cần sự giúp đỡ của Cố Kiều, cho nên dù gia đình Cố Nhị Tài bất mãn bao nhiêu, bà ta vẫn đứng ra dẹp yên chuyện này, vẫn cưng chiều Cố Kiều như cũ. Chỉ lén lút khuyên giải, an ủi, trấn an Cố Nhị Tài, hy vọng người con trai này có thể hòa giải với Cố Kiều, dù thế nào cũng phải tính toán cho tương lai của Kim Bảo, Bạc Bảo, không phải sao?

Nhưng mà, hiện tại, giây phút này, Tống Ngọc Mai hối hận rồi! Bà ta sợ hãi.

“Kiều Kiều, bà nội xin cháu! Bà nội sai rồi, tất cả đều do bà nội, do bà nội không tốt. Cháu có oán có hận gì, đều nhằm vào bà nội, đừng đối phó với chú và em họ cháu, có được không? Bọn họ là người thân cùng chung dòng m.á.u với cháu, một bút không viết ra được hai chữ Cố đâu! Kiều Kiều…”

Cố Kiều cứ trơ mắt nhìn bà ta biểu diễn, đợi thưởng thức đủ rồi, cô ta mới đứng lên, khom lưng cúi người về phía trước, ghé sát vào tai Tống Ngọc Mai, nhỏ giọng nói: “Bà nói đúng, tôi thật sự nên nhằm vào bà. Cho nên, tôi nói cho bà biết chuyện này. Việc bà trộm quần áo của cô Huyền đưa cho Tống Võ, là do tôi nói cho chú họ Nam Sóc biết.”

Tống Ngọc Mai kinh ngạc đến mức hai mắt trợn trừng, nhất thời quên mất bản thân định nói gì.

Còn Cố Kiều chỉ lộ ra một nụ cười mỉa mai, xoay người đi về phía trước, mở cửa ra ngoài.

Ra ngoài rồi, hệ thống mới nghi hoặc hỏi.

“Ký chủ mật báo cho Cố Nam Sóc, thật ra không mang tác dụng quyết định. Dù không có ký chủ, kết cục của Tống Ngọc Mai cũng không khác lắm, vì sao lại cố ý nói với bà ta lời này?”

Cố Kiều híp mắt: “Đúng là không mang tác dụng quyết định, nhưng Tống Ngọc Mai sẽ không nghĩ như vậy, bà ta sẽ chỉ cảm thấy là ta hại bà ta.”

“Chuyện này có lợi gì cho ký chủ?”

Khóe miệng Cố Kiều cong lên: “Không được lợi gì, ta chỉ muốn kích thích bà ta một chút, sau khi biết chuyện chắc chắn bà ta khó có thể tiếp nhận nổi, trong lòng sẽ không dễ chịu. Bà ta không dễ chịu, tôi sẽ thoải mái.”

“Nhưng mà ký chủ không sợ sau khi bà ta biết, sẽ nói cho những người khác trong nhà họ Cố sao?”

Cố Kiều vô cùng khẳng định: “Bà ta sẽ! Cứ để bà ta nói!”

Hệ thống:…… Sao có cảm giác cô ta càng vui hơn thế nhỉ?

Con người đúng là quá khó hiểu!
Bình Luận (0)
Comment