Thôn Dương Liễu.
Nhà Cố Trường Quý, Cố Nhị Tài tức giận không chịu nổi, quát to: “Cố Kiều, mày giỏi lắm! Tao không ngờ hóa ra lại là mày! Phí công mẹ tao đối xử với mày tốt như vậy. Mày hại tao què chân, bà ấy còn che chở cho mày, kết quả thì sao? Vậy mà mày lại bán đứng bà ấy, đi mật báo cho Cố Nam Sóc! Mày làm vậy có lợi ích gì? Cố Kiều, mày có lương tâm hay không?”
Thấy đối phương muốn xông lên đánh người Cố Đại Phát chắn trước mặt Cố Kiều: “Cậu ồn ào cái gì thế? Chỉ biết nói lung tung!”
“Anh Cả! Hôm nay anh không nghe thấy mẹ nói thế nào sao? Bà ấy n ói việc bà ấy trộm đồ là do Cố Kiều nói ra, chính miệng Cố Kiều thừa nhận!”
Thấy Cố Đại Phát không hề có ý định làm khó Cố Kiều, biết đối phương là cha ruột của cô ta, Cố Nhị Tài không ôm quá nhiều hy vọng. Hắn ta quay đầu nhìn về phía Cố Tam Cát và Cố Tứ Tường: “Hai đứa nói gì đi chứ? Còn nói là ngôi sao may mắn, nói là có vận may, tao thấy là sao chổi mang theo vận đen còn đúng hơn! Nếu không sao tao lại gãy chân, sao mẹ phải vào tù? Những chuyện đen đủi này đều do ai làm hại, hai đứa đều rõ ràng.”
Cố Tam Cát khẽ nhíu mày: “Anh Hai, anh bình tĩnh lại trước đã.”
Cố Tứ Tường cúi đầu, trầm mặc không nói gì. Anh ta vẫn luôn biết mẹ mình không phải người tốt, nhưng chỉ cho rằng bà ấy trọng nam khinh nữ, còn hơi tham tài keo kiệt mà thôi, không cho rằng bà ấy có thể làm ra được chuyện hại người khó lường nào. Kết quả bà ấy im hơi lặng tiếng, chọc phải chuyện lớn thế này. Có thể nói, Cố Tứ Tường bị đả kích vô cùng lớn, bị ảnh hưởng cũng vô cùng lớn.
Lúc này anh ta chỉ cảm thấy chóng mặt nhức đầu, hận không thể ngất xỉu, sao có thể phát biểu được ý kiến gì.
Anh ta không nhúc nhích, Hồ Dao Hoa lại có hành động.
Cô ta nói: “Anh Hai, anh đừng kích động như vậy. Cho dù Kiều Kiều thật sự nói gì đó với bên kia, em nghĩ chắc hẳn cũng là không cẩn thận nói lỡ miệng, không phải cố ý. Hơn nữa chuyện của mẹ, điểm mấu chốt không phải vì Kiều Kiều nói ra việc kia. Cố Nam Sóc để ý người nhà bọn họ còn hơn cả con ngươi trong mắt, lần này Cố Nam Huyền phải chịu ấm ức lớn như vậy, bọn họ không chịu buông tha, ngược lại còn đòi nghiêm trị, cộng thêm thiếu chút nữa đã xảy ra án mạng, mới dẫn tới hậu quả nghiêm trọng thế này. Không liên quan gì tới Kiều Kiều.”
Cố Nhị Tài tức giận trợn trừng mắt: “Cô tính cọng hành nào! Ở đây có chỗ cho một con đàn bà như cô nói chuyện sao?”
“Anh…” Hồ Dao Hoa không ngờ đối phương lại thô lỗ như vậy: “Đàn bà hay không đàn bà cái gì? Tôi đã gả cho Tứ Tường rồi, chính là một phần tử trong cái nhà này, chẳng qua tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, anh Hai cáu cái gì?”
Cố Nhị Tài là người nóng tính, nghe thấy câu này lập tức xông lên, muốn đánh Hồ Dao Hoa một trận. Nhưng Hồ Dao Hoa không phải vợ anh ta, chỉ là em dâu, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người nhà họ Hồ không đánh c.h.ế.t anh ta mới là lạ.
Đám người Cố Tam Cát, Trần Chiêu Đệ liên tục bước tới kéo anh ta lại.
Cố Trường Quý vỗ mạnh lên bàn: “Được rồi! Còn ngại người trong thôn chê cười chưa đủ sao?”
Hồ Dao Hoa tránh được một kiếp, vẫn kinh hồn, nhanh chân chạy trốn ra sau lưng Cố Tứ Tường.
Cố Kiều có chút bất ngờ, cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, đến lúc này rồi, người đầu tiên đứng ra nói đỡ cho cô ta lại là thím Tư chưa mấy quen thuộc. Cô ta nhìn về phía Hồ Dao Hoa, thấy Hồ Dao Hoa mỉm cười với mình, cô ta cũng cười lại, trong lòng có chút nghi ngờ. Thím Tư này luôn đối xử với cô ta khá tốt, nhưng mà… Có phải hơi tốt quá rồi hay không? Chẳng lẽ tất cả đều vì vận may của cô ta sao?
Giống, lại không giống lắm.
Cố Kiều khẽ lắc đầu, áp xuống nghi hoặc này. Tóm lại, hiện giờ phải giải quyết chuyện trước mắt đã.
Cô ta nhìn về phía Cố Nhị Tài: “Nếu chú Hai bất mãn với cháu như vậy, thì phân gia đi!”
Câu này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.
Cố Tam Cát và vợ mình liếc mắt nhìn nhau một cái, phân gia có tốt có xấu, chuyện này quá đột ngột, trong lúc nhất thời bọn họ khó có thể quyết định được, đành phải nói chuyện lập lờ: “Kiều Kiều, phân gia là chuyện lớn, không phải một đứa trẻ như cháu nói là được.”
Cố Nhị Tài “Phì” một tiếng, ánh mắt quét về phía Cố Đại Phát: “Chuyện phân gia là chuyện một con nhóc có thể tùy tiện quyết định sao? Anh Cả, xem con gái ngoan của anh kìa!”
Hồ Dao Hoa có chút sững sờ, phân gia? Trong mộng không phải đợi tới khi Cố Kiều thi đỗ đại học, trước khi tới thủ đô, mới mạnh mẽ yêu cầu phân gia à? Sao bây giờ đã lôi ra nói rồi?”
“Kiều Kiều, chú Hai cháu đang nóng giận mới nói vậy. Việc này không trách cháu, trong lòng mọi người hiểu rõ, cháu đừng…”
“Thím Tư! Cháu không còn là trẻ con chỉ biết mở miệng tùy tiện nói chơi chơi. Cháu đang nói nghiêm túc, cha mẹ cháu cũng có ý này.”
Cố Đại Phát và Lý Thúy Liên gật đầu: “Đúng là ý của chúng tôi.”
Phân gia tốt, phân gia tuyệt, phân gia ha ha ha! Bọn họ hận không thể lập tức phân gia đây này! Ai bằng lòng nâng đỡ một đám phế vật? Hiện giờ đa phần tiền bạc trong nhà đều dựa vào Cố Kiều nhà bọn họ! Dựa vào đâu bọn họ phải nuôi cả nhà? Nằm mơ!