Cố Nam Sóc trói Nguyên Ứng và Tần Ngạn trước, sau đó mới trói Hứa Quang Lâm. Khi trói, hắn nhân cơ hội vòng ra phía sau Hứa Quang Lâm, dùng giọng nói cực nhỏ, nói với đối phương: “Các cậu là con cháu quân nhân, học được mấy chiêu mèo cào, có học được cách tháo dây trói quân đội không?”
Hứa Quang Lâm sửng sốt, có những nút thắt nhìn rất chặt, nhưng tháo ra lại vô cùng dễ dàng, chỉ cần có bí quyết, tìm đúng điểm gỡ ra là được.
“Biết tháo thế nào không?”
Hứa Quang Lâm có chút căng thẳng, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
“Hai người bạn kia của cậu biết không?”
Cậu ta lại gật đầu lần nữa.
“Được, vậy lát nữa cậu nói nhỏ với bọn họ, tôi trói các cậu bằng nút thắt kiểu này. Tạm thời đừng tháo ra, đừng hành động thiếu suy nghĩ, xem tình huống trước rồi hành động. Biết dùng s.ú.n.g cao su không?”
Lại một cái gật đầu.
Cố Nam Sóc lén lút nhét s.ú.n.g cao su trong tay vào túi quần đối phương. Cũng may người phụ trách lục soát là lão Tứ. Đầu óc lão Tứ không thông minh lắm, chỉ lấy đồ có giá trị, đối với s.ú.n.g cao su và dây chun trên người hắn đều không hứng thú. Thậm chí còn ném s.ú.n.g cao su đi, cười nhạo: “Lớn vậy rồi còn chơi đồ chơi trẻ con.”
Cố Nam Sóc nhân cơ hội vừa rồi hành động cùng lão Tam, lại lần nữa nhặt nó lên. Nhưng s.ú.n.g cao su chỉ có một cái, không thể đưa cho Hứa Quang Lâm. Không có s.ú.n.g cao su, dùng dây chun thay thế cũng được. Có thứ này rồi, dùng tay căng ra cũng giống s.ú.n.g cao su.
Mấy thứ này là do hắn sợ không trốn được tử kiếp của mình mới nghĩ tới. Bắt đầu từ mùng một tháng bảy, ngày nào hắn cũng mang chúng nó bên người, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
“Trong tay bọn họ có vũ khí sắc bén, còn có chút võ công, không thể cứng đối cứng, không thể đánh giáp lá cà. Cố gắng chạy càng xa càng tốt, chạy thoát càng tốt hơn. Không chạy thoát được, ít nhất phải kéo dài khoảng cách, có thể dùng s.ú.n.g cao su để tấn công từ xa. Nhắm thẳng nào vị trí yếu ớt nhất trên người bọn họ mà bắn. Trong rừng chỗ nào cũng có đá, đủ dùng.”
Hứa Quang Lâm nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, nhỏ giọng nói hai chữ: “Đã hiểu.”
Cố Nam Sóc nhẹ nhàng thở ra, cột chắc dây thừng, kéo ba người lại với nhau, sau đó mới vâng vâng dạ dạ đi đến bên cạnh đám kẻ cướp: “Các anh trai, đã cột chắc rồi.”
Lão Đại đưa mắt ra hiệu, lão Tứ đi kiểm tra từng người một, rồi trả lời: “Trói rất chặt.”
Lão Đại lại nhìn về phía tay chân Cố Nam Sóc, Cố Nam Sóc lập tức cảnh giác, hắn nhanh chóng nhặt dây thừng trên mặt đất lên, nói: “Được, tôi cũng trói, tôi tự trói mình! Để tôi tự làm.”
Nói xong, hắn tự trói c.h.ặ.t t.a.y chân, dùng m.ô.n.g dịch qua một bên, dựa vào thân cây nhắm mắt lại.
Ở nơi không ai nhìn thấy, một giọt m.á.u từ miệng vết thương trên cổ tay Cố Nam Sóc đã rơi vào hai hạt châu trên sợi lắc tay. Viên Hắc châu khẽ phát ra chút ánh sáng, chỉ trong nháy mắt đã tắt ngấm.
Đã trói người xong, không còn uy hiếp, lão Tam cầm thư tới huyện thành trước, đám kẻ cướp còn lại thì ngồi chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Nửa tiếng đầu tiên, đám kẻ cướp còn có thể nói chuyện, tâm sự. Một tiếng sau, lão Nhị và lão Tứ đã hơi đứng ngồi không yên. Hai tiếng sau, lão Nhị đi qua đi lại, nôn nóng bất an.
“Sao lão Tam vẫn chưa trở lại? Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Theo địa chỉ thằng nhóc kia đưa, cũng không xa lắm, nếu mọi chuyện thuận lợi, lúc này phải về rồi mới đúng. Đại ca! Chúng ta……”
Anh ta còn chưa nói hết câu, lão Đại đã đen mặt đứng dậy, đi tới gần Cố Nam Sóc: “Có phải mày đã làm gì hay không?”
“Tôi… Tôi không làm gì cả.”
Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn về phía sườn dốc sau lưng, đây là vị trí hắn cố ý chọn lựa. Sườn dốc rất dài, qua sườn dốc là sườn núi, sau sườn núi có một con mương nhỏ. Trong mương không có nước, mương cũng không quá cao, nhưng cũng đủ để trở thành rào chắn thiên nhiên rồi. Dây thừng trên tay chân đã cởi ra từ lâu, bây giờ chỉ còn dáng vẻ bên ngoài…
Lão Đại đã nhìn ra manh mối rồi, không thể đợi thêm nữa, chính là lúc này!
“Đừng nói dối ông mày, nói thật! Mày đã làm gì?”
Lão Đại vừa dứt lời, Cố Nam Sóc đã nhấc chân nhắm thẳng vào n.g.ự.c anh ta, đá mạnh một cái, cú đá này dùng hết lực lượng trên người. Cùng lúc đó, hắn hô to: “Chạy!”
Nói xong hắn nhanh chóng quay người lăn theo sườn dốc, sau đó tay chân nhanh nhẹn nhảy lên sườn núi, xoay người trốn vào mương nước, mọi động tác đều như nước chảy mây trôi, không chậm trễ một dây một phút nào.
Ba người Hứa Quang Lâm cũng nhanh chóng mở trói, mỗi người chạy về một hướng, dùng sức chạy trốn.
“Lão Đại, ba thằng nhóc con kia chạy rồi!”
Một tiếng hô to vang lên, lúc này lão Đại mới phản ứng lại! Dây trói có vấn đề, là do Cố Nam Sóc!
Anh ta xoa ngực, đứng dậy mắng to: “Con mẹ nó! Nhìn lầm rồi! Thằng nhãi đó đâu phải kẻ nhát gan gì, rõ ràng là giả vờ mà! Đuổi! Đuổi bắt lại cho tao! Không bắt lại được thì g.i.ế.c ngay tại chỗ!”
Nói xong, lão Đại xách đao đi về phía Cố Nam Sóc.
Lão Nhị và lão Tứ nhìn nhau một cái. Ba thằng nhãi con chạy về ba hướng, biết đuổi thế nào?
Thôi không quan tâm nữa, bắt được thằng nào thì bắt!