Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 142

Phía bên này, Cố Nam Sóc đã tranh thủ thời gian, nhặt đá lên, lắp vào s.ú.n.g cao su, kéo căng súng, nhắm chuẩn, b.ắ.n ra ngoài! Viên đá bay trúng mũi lão Đại, m.á.u lập tức tuôn ra từ lỗ mũi. Lão Đại kêu lên một tiếng, vừa tức vừa hận. Anh ta nhanh cahan chạy tới, sau khi lên sườn núi lập tức vung đao c.h.é.m xuống mương, nào ngờ lại c.h.é.m vào khoảng không.

Hóa ra, Cố Nam Sóc b.ắ.n trúng một phát, đã đổi sang địa điểm khác từ lâu rồi. Chính vào lúc anh ta xoay người tìm kiếm, Cố Nam Sóc lại b.ắ.n ra một viên đá khác, cổ tay dính đòn, đao trong tay rơi xuống. Nhìn thấy cơ hội, Cố Nam Sóc lại tiếp tục bắn, kết quả không b.ắ.n trúng.

Nhưng hắn không nhụt trí, đời trước khi còn nhỏ hắn từng sống ở nông thôn, suốt ngày chơi s.ú.n.g cao su. Đời này cũng vậy, độ chính xác không tồi. Tuy rằng không phải trăm phát trăm trúng, nhưng trong thời khắc nguy cấp b.ắ.n ra được trình độ như vậy đã vô cùng không tệ rồi.

Nhân lúc lão Đại bị đau, hắn lại thay đổi vị trí, nhảy ra khỏi mương, trốn vào trong rừng. Hai người cứ như vậy, tôi đuổi anh chạy, tiến hành chiến tranh du kích.

Từ khi xuyên qua tới nay, Cố Nam Sóc vẫn luôn kiên trì rèn luyện sức khỏe, sau chín tháng cố gắng, cuối cùng cũng có chút hiệu quả. Nếu không muốn vừa chạy vừa công kích người khác như bây giờ, chưa chắc hắn đã chịu đựng được.

Nhưng mà chạy mãi cũng có lúc hao hết thể lực, cũng may khi hắn sắp không chạy nổi, lão Đại cũng không chạy nổi rồi. Đặc biệt là trong quá trình truy đuổi đối phương còn ăn vài viên đá của Cố Nam Sóc, lại không thể c.h.é.m trúng Cố Nam Sóc một nhát nào.

Lão Đại chống đao trên mặt đất, há miệng thở dốc: “Đừng để tao bắt được mày! Nếu không…”

“Lão Đại!”

“Đại ca!”

Là lão Nhị, lão Tứ.

Lão Đại quay đầu nhìn lại, thấy hai người kia chỉ bắt được Tần Ngạn mang về, anh ta biến sắc: “Còn hai đứa nữa đâu?”

“Chạy… Chạy rồi! Bọn nó không chạy cùng một hướng. Chúng em chỉ có thể đuổi theo hai người. Một trong số đó còn dùng s.ú.n.g cao su, b.ắ.n em không kịp trở tay, nên em không bắt được.”

Đột nhiên lão Đại đứng bật dậy, vết thương trên người bị đụng tới, khiến anh ta hít ngược một hơi khí lạnh: “Đừng để ý tới nữa, trực tiếp làm thịt! Đã mang tiền với đồ trên người chưa? Mang rồi thì mau chóng chạy thôi. Chúng ta lập tức rời khỏi nơi này!”

Lão Nhị và lão Tứ có chút do dự: “Bây giờ đi luôn? Vậy còn lão Tam thì phải làm sao?”

“Không quan tâm được nhiều như vậy. Hai đứa chạy đi lúc nào cũng có thể dẫn người qua đây. Chúng ta không thể ngồi yên tại chỗ chờ chết. Đi trước đã, bên chỗ lão Tam để tính sau.”

“Được!”

Lão Nhị lấy d.a.o nhọn ra, định đ.â.m vào người Tần Ngạn. Cố Nam Sóc giật mình, trong lúc nguy cấp lại vung s.ú.n.g cao su lên, một viên đá xoay tròn b.ắ.n ra ngoài, đánh trúng vào mắt lão Nhị.

A…

Một tiếng hét thảm cắt qua không trung. Lão Nhị ôm mắt quỳ trên mặt đất.

Lão Đại kinh hãi, hắn đã quên mất, còn một cái gai sắc bén đang núp trong bóng tối!

Lão Đại vung đao lên: “Tao g.i.ế.c mày!”

Vèo! Vèo!

Không đợi anh ta kịp hành động, lại hai hòn đá nữa liên tiếp bay đến. Một viên b.ắ.n trượt, một viên trúng vào “Chân giữa” của anh ta. Hòn đá sắc nhọn, tuy rằng lực b.ắ.n không được như đạn súng, nhưng cũng vô cùng lợi hại.

Keng! Đao lại rơi xuống đất, sắc mặt lão Đại xanh trắng, té ngã ra đất.

Tần Ngạn bị biến cố bất ngờ dọa sợ, cũng may vẫn chưa bị dọa ngốc hoàn toàn, mắt cậu ta lóe lên, cắn răng vừa bò vừa chạy.

Ba tên kẻ cướp, hai tên đã bị thương, chỉ còn lại lão Tứ. Một cây làm chẳng nên non, huống chi còn bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ không thôi, lấy đâu ra tinh lực quan tâm tới chuyện khác, căn bản không hề phát hiện ra động tác nhỏ của Tần Ngạn, dù phát hiện cũng không cách nào phân thân đuổi theo.

Lão Tứ hoảng loạn nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm bóng dáng Cố Nam Sóc, vô cùng cẩn thận đề phòng đá b.ắ.n trúng, ai biết được hòn đá tiếp theo có thể b.ắ.n trúng vào người anh ta hay không? Sẽ b.ắ.n trúng chỗ nào của anh ta?

Nhìn lão Đại, lão Nhị mà xem, đều bị b.ắ.n vào nơi trí mạng.

Nhưng mà vừa rồi khi bọn họ đang nói chuyện, Cố Nam Sóc đã lẩn trốn từ lâu rồi, không còn bóng dáng đâu nữa. Đá từ không trung bay tới, còn đột ngột như vậy, rất khó tra ra nó được b.ắ.n tới từ nơi nào.

“Lão Đại!”

Nhưng đúng vào lúc ấy, một giọng nói quen thuộc truyền tới. Lão Tứ quay đầu lại, vậy mà người tới lại là lão Tam.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lão Tam kinh ngạc không thôi: “Làm… Làm sao vậy? Đã… Đã xảy ra chuyện gì?”

Lão Tứ túm lấy lão Tam, vừa mừng vừa sợ: “Anh không sao chứ? Lâu quá vẫn không thấy anh về, chúng em cho rằng anh đã…”

“Tôi không sao, tôi đã lấy được tiền rồi. Một vạn đồng, đúng là một vạn đồng. Thằng nhóc kia không lừa chúng ta. Chỉ là cậu ta nhớ lầm nơi giấu tiền, người nhà cậu ta tìm kiếm rất lâu mới tìm được, phí chút thời gian.”

Lão Đại đang nằm trên mặt đất, đau đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, vẫn phát hiện ra điểm không thích hợp trong lời lão Tam nói.

Anh ta giãy giụa bò dậy: “Mày… Mày nói nhớ lầm nơi cất tiền, bọn họ tìm kiếm rất lâu?”

“Đúng vậy! Tìm rất lâu. Cho nên bây giờ em mới quay về.”

Sắc mặt lão Đại lại lần nữa thay đổi: “Không tốt! Có trá! Đi! Đi mau! Đi ngay lập tức! Công an tới rồi! Bọn họ đi theo mày tới nơi rồi!”

Đáng tiếc, tất cả đã muộn!

Công an đã xuất hiện từ bốn phương tám hướng, vây quanh đám người.

Mười mấy khẩu s.ú.n.g nhắm thẳng mặt, lưỡi đao sắc bén trong tay bốn người kia sao có thể chặn được? Càng khỏi nói đến hai trong số đó đã mất sức chiến đấu. Lão Đại lấy lại tinh thần, muốn bắt người làm con tin, lúc này mới phát hiện ra, lấy đâu ra con tin nữa!

Biết kết cục đã định, lão Đại nhắm mắt lại.

Xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!
Bình Luận (0)
Comment