Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 143

Bốn kẻ cướp bóc bị bắt đi, chờ đợi bọn họ là kết cục gì, không cần nghĩ cũng biết.

Công an ở lại giải quyết nốt hậu quả. Tần Ngạn sống sót sau tai nạn, tìm thấy Nguyên Ứng và Hứa Quang Lâm trong đám người, lập tức chạy tới khóc thất thanh. Cậu còn tưởng rằng mình sẽ không sống nổi.

Hứa Quang Lâm thấy cậu ta không sao, cũng như trút được gánh nặng. Trên đường chạy trốn cậu gặp được cảnh sát, gặp được Nguyên Ứng, lại không hề trông thấy Tần Ngạn, lúc ấy cậu biết, chắc chắn đối phương đã bị bắt lại rồi. Nếu bọn họ cùng bị bắt lại còn tốt, chỉ mình Tần Ngạn bị bắt, đám cướp kia sẽ làm thế nào? Có phải sẽ g.i.ế.c luôn cho hả giận không? Lúc ấy cậu vô cùng lo lắng, tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ sợ Tần Ngạn gặp phải bất trắc. Vẫn may, vẫn may…

Hứa Quang Lâm nhìn bốn phía chung quanh, không trông thấy người mình muốn tìm, mới kéo Tần Ngạn đang ngồi bệt dưới đất, tinh thần suy sụp lên hỏi: “Người kia đâu rồi?”

“Hả?” Tần Ngạn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, người Hứa Quang Lâm hỏi tới chính là người vô tội bị kéo vào chuyện này, trong lúc nguy cấp còn trở thành ân nhân cứu mạng mình. Cậu ta mê mang nhìn xung quanh: “Em không biết.”

Thấy dáng vẻ này của Tần Ngạn, Hứa Quang Lâm biết chắc chắn không hỏi ra được gì, dứt khoát tự mình đi tìm.

Lúc này, Cố Nam Sóc đang dùng tay trái xoa cánh tay phải, hai chân khập khiễng bước ra từ trong rừng: “Tìm tôi à?”

Hứa Quang Lâm mừng rỡ: “Anh không bị sao là tốt rồi.”

Cố Nam Sóc liếc mắt nhìn cậu ta một cái, không nói gì, đi thẳng tới chỗ công an. Bởi vì trước đó đã từng làm việc với công an hai lần, có vài người còn nhận ra được hắn. Anh Lâm càng quen hơn, vừa thấy hắn đã cười đùa: “Sao lại là nhà cậu thế? Hình như nhà cậu dính phải sao Thái Tuế rồi, không phải xảy ra chuyện này, thì lại sảy ra chuyện kia.”

Dính phải sao Thái Tuế? No, no… Dính vào cốt truyện thôi!

Cố Nam Sóc đang nghĩ như vậy, thì trông thấy có đồng chí công an dẫn Cố Kiều đi tới.

Anh Lâm nghi hoặc hỏi: “Cô ta là ai? Cùng đám với bọn cướp à?”

Lúc này Cố Kiều đã sắp khóc rồi, cô ta vội vàng giải thích: “Không phải! Tôi không phải cùng hội với đám cướp kia. Tôi là học sinh trường trung học Nguyên Hoa, sao tôi có thể cùng hội với bọn họ. Tôi…”

“Cũng bị bắt tới đây à?” Anh Lâm nhìn Cố Nam Sóc, hỏi ra câu này.

Cố Nam Sóc lắc đầu: “Không phải. Đám cướp chỉ bắt tôi và ba cậu thanh niên kia thôi.”

Anh Lâm nheo mắt lại, quan sát đánh giá Cố Kiều.

Người công an vừa bắt cô ta tới trả lời: “Sau khi dọn dẹp lại hiện trường, chúng tôi phát hiện ra tung tích của cô ta. Vừa trông thấy chúng tôi cô ta lập tức bỏ chạy, chúng tôi càng đuổi cô ta càng chạy nhanh. Chúng tôi thấy khả nghi, nên đã bắt mang về.”

Cố Kiều nóng nảy: “Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua, không khéo đụng phải mà thôi.”

Công an hỏi lại: “Vậy sao cô phải chạy?”

“Tôi tưởng các anh là kẻ cướp, nên mới chạy.”

“Cô không nghe thấy chúng tôi nói mình là công an, bảo cô đứng lại sao?”

Cố Kiều:……

Cô ta nghe thấy, đương nhiên nghe thấy rồi, nhưng mà cô ta không muốn để người ta biết cô ta cũng có mặt ở hiện trường.

Phía bên này, công an vẫn chưa chịu buông tha. Trong đầu, hệ thống cũng không chịu ngừng nghỉ.

“Tôi đã nhắc nhở ký chủ không chỉ một lần, bảo ký chủ nhanh chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này, tránh bị lan đến rồi.”

Cố Kiều vô cùng buồn bực. Cô ta cũng muốn rời khỏi nơi này lắm chứ, nhưng cô ta phải bỏ ra nhiều công sức mới khiến Cố Nam Sóc gặp nạn như vậy, chỉ muốn hắn xảy ra chuyện, tốt nhất là mất mạng, để cô ta có thể dễ dàng lấy được hạt châu, nếu cô ta không có mặt ở hiện trường, sao có thể tìm thấy cơ hội nhân lúc hỗn loạn lấy được hạt châu?

Nếu như trong quá trình đó xảy ra biến cố, ví dụ như hạt châu của Cố Nam Sóc bị rơi mất, bị người khác nhặt mất, thì phải làm sao bây giờ? Đương nhiên cô ta phải theo dõi cả quá trình mới có thể làm việc tùy theo hoàn cảnh, đảm bảo hạt châu rơi vào tay mình rồi.

Nhưng cô ta chưa bao giờ n ghĩ tới, đám kẻ cướp kia đã nảy sinh ý định g.i.ế.c người rồi, Cố Nam Sóc vẫn có biện pháp tác động tới suy nghĩ của bọn họ, có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Nhìn đám kẻ cướp tản ra đuổi bắt, cô ta lập tức luống cuống, sợ bị đám cướp phát hiện ra. Khi đó cô ta rất muốn chạy, nhưng không dám cử động. Bởi vì cô ta đang trốn rất kỹ, nhất thời đám cướp sẽ không phát hiện ra, nhưng nếu đột nhiên nhảy ra khỏi vị trí ban đầu, chắc chắn sẽ để lộ tung tích.

Ngay sau đó công an tới, mọi chuyện phát triển tới mức cô ta không kịp trở tay. Công an lục soát trong rừng, cô ta không thể tránh được, đành phải chạy trốn. Kết quả trốn được đám cướp, lại bị công an bắt.

Anh Lâm nhìn cô ta từ đầu tới chân, vung tay nói: “Mang về trước rồi nói sau.”

Cố Kiều:……

Lại lần nữa cô ta cảm nhận được thế nào là trộm gà không được còn mất nắm gạo, vừa mất phu nhân lại thiệt quân. Buồn bực đến mức thật sự muốn hộc ra máu.

Hai mắt Cố Nam Sóc híp lại thành một đường thẳng, ánh mắt thâm thúy, sắc mặt âm trầm.

Chuyện sảy ra hôm nay có rất nhiều điểm không hợp lẽ thường, ví dụ như quỹ đạo lăn xuống không bình thường của bút máy, hai chân hắn lại bị chuột rút tê dại bất thình lình, vốn dĩ hắn cho rằng là do cốt truyện quấy phá… Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Cố Kiều có mặt ở nơi này, Cố Nam Sóc hiểu ra mình đoán sai rồi, không phải cốt truyện quấy phá mà là Cố Kiều! Do Cố Kiều đã dùng thủ đoạn nào đó gây ra tất cả những chuyện này!
Bình Luận (0)
Comment