Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 169

Nhà họ Tần.

Tần Tư Viễn tức giận đan xen: “Có phải con đã từng nói, bên chỗ nhà họ Cố con đã cảm tạ rồi, nếu mẹ đã tới, thì ở lại chơi với Tần Ngạn, không cần mẹ xen vào chuyện này, đúng không? Mẹ tới nhà họ Cố làm gì? Còn cho người ta một vali tiền, tận một vạn đồng, có phải cảm thấy bản thân rất hào phóng hay không?”

“Mẹ có biết hôm nay Cố Nam Thư đã ném thẳng vali tiền vào mawjwt con, chỉ thẳng vào mũi con nói ân tình giữa hai nhà chấm dứt, bảo nhà họ Tần chúng ta không cần nghĩ nhiều, tâm trạng con thế nào không? Khi ấy con chỉ hận trên mặt đất không có cái khe hở nào để con có thể chui vào thôi.”

Bà Tần nghe thấy thế lập tức đứng bật dậy: “Con nói gì cơ? Cô ta tới văn phòng chính phủ tìm con? Còn ném tiền vào mặt con? Đúng là loại đàn bà đanh đá, quả nhiên là không được dạy dỗ đàng hoàng. Mẹ đã nói rồi mà, đừng dính vào loại người này. Mất công hôm nay mẹ còn nhịn cô ta, nói chuyện với cô ta lâu như vậy. Nếu không phải nể tình em trai cô ta từng cứu Ngạn Nhi, mẹ phải làm thế sao? Kết quả, vậy mà cô ta dám…”

“Đủ rồi! Có ai xách theo một vali tiền đi báo ơn như mẹ không? Mẹ đi báo ơn hay là đi khoe khoang? Đăc biệt là còn nói ra mấy lời kia, mẹ làm nhục người ta như vậy, người ta có thể không tức giận sao? Cuối cùng lại nói là lỗi của người ta, mẹ không cảm thấy cách làm của mình có vấn đề à?”

“Mẹ có vấn đề? Mẹ tốt bụng đưa tiền cho bọn họ, còn có vấn đề? Tần Tư Viễn, mẹ là mẹ con đó! Là mẹ ruột của con, sao con lại ăn nói với mẹ như vậy?”

Tần Tư Viễn hít sâu một hơi, đột nhiên có cảm giác tuyệt vọng, vô lực. Anh ta khẽ cười thảm một tiếng: “Cứ như vậy đi, con sẽ giải quyết tốt hậu quả việc này, mẹ đừng nhúng tay vào nữa.”

Giống như sợ đối phương không nghe lọt tai, anh ta còn bỏ thêm một câu: “Nếu không, con không ngại gọi điện thoại nói với cha chuyện này.”

Bà Tần lập tức căng thẳng: “Tần Tư Viễn!”

Rầm!

Cửa lớn đóng sầm lại, Tần Tư Viễn nghênh ngang ra ngoài.

“Tần Tư Viễn, con đứng lại đó cho mẹ! Con quay lại đây! Mẹ gọi con đó, con có nghe thấy không!”

Cho dù bà ta có quát lớn thế nào, cũng không người đáp lại.

Bà Tần tức giận đến mức cả người run rẩy, La Vĩnh Thanh vội vàng bước đến đỡ lấy bà ta: “Cô!”

“Nó… Nó…” Bà Tần chỉ vào cửa lớn: “Nó đang nổi giận với mẹ nó sao? Vậy mà nó dám uy h.i.ế.p cô. Nó là con trai cô đó, là con ngoan cô nuôi dạy ra đó! Cháu nói xem, cô đưa tiền cho nhà họ Cố cũng sai sao? Rõ ràng là nhà họ Cố kia không biết tốt xấu! Huyện Nguyên Hoa này có thể có mấy nhà “Vạn nguyên hộ”, đưa bọn họ một vạn đồng, đủ để bọn họ trở thành người trên người ở huyện Nguyên Hoa này rồi! Cố Nam Thư!”

Ba chữ cuối bà Tần nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng là cô đã xem thường nhà họ Cố bọn họ rồi!”

Sắc mặt cháu trai có chút xấu hổ, do dự nói: “Nhà họ Cố chính là vạn nguyên hộ rồi, Cố Nam Sóc từng dùng một vạn đồng lừa đám cướp kia, mới có thể truyền tin ra ngoài.”

“Vậy thì sao? Không phải chỉ là mở cửa hàng bán quần áo à? Sợ là số tiền một vạn đồng ấy là toàn bộ tài sản bọn họ có thể lấy ra rồi, không biết phải tích cóp bao lâu, phải vất vả bao lâu mới kiếm được.”

“Cố Nam Thư trả lại tiền cho em họ, có thể nhìn ra được cách làm người của nhà họ Cố. Bọn họ không tham số tiền này, có lẽ cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng gì với Tư Viễn. Cô lo lắng nhiều rồi.”

Bà Tần trừng mắt nhìn qua: “Cháu thì biết cái gì! Đây mới là điểm cao minh của bọn họ. Tới văn phòng chính phủ làm loạn một trận, việc này truyền ra ngoài rồi, sẽ đắp nặn được hình tượng không tham tài cho nhà bọn họ, khiến mọi người đều cảm thấy nhà họ Tần đuối lý. Sau này nếu bọn họ có chuyện gì cần nhờ Tư Viễn giúp đỡ, Tư Viễn còn có lập trường từ chối sao? Đây đâu phải bọn họ không tham tài, mà là chướng mắt một vạn đồng này. Cầm một vạn đồng, ân tình không còn nữa. Không cầm, sau này lợi ích sẽ cuồn cuộn không dứt.”

Cháu trai:……

Bây giờ xem như anh ta đã hiểu vì sao em họ mình mệt lòng rồi. Lúc này anh ta cũng rất buồn bực.

Bà Tần lạnh lùng hừ một tiếng: “Không lấy thì thôi. Nếu không muốn lấy một vạn đồng này, về sau cũng đừng nghĩ tới lợi ích gì nữa! Hai ngày sau cô về thủ đô, cháu đừng về theo, ở lại bên người Tư Viễn, làm trợ thủ cho thằng bé. Ngày thường để ý thằng bé giúp cô. Nếu người nhà họ Cố tìm tới cửa, tất cả đều chặn lại.”

Cháu trai:……

Khóe miệng anh ta bắt đầu co giật: “Làm vậy… Không thích hợp lắm nhỉ?”

“Có gì không thích hợp! Tư Viễn có hiềm khích với cô, không có hiềm khích với cháu. Cháu cứ nói mình muốn tìm công việc đứng đắn dưỡng gia sống tạm, nó sẽ đồng ý. Nếu nó nghi ngờ, cháu cứ nói thẳng là cô bảo cháu ở lại, cô ép cháu, cháu cũng không còn cách nào khác. Cháu có thể nói với nó, cháu ở lại chỉ để ứng phó với cô, sẽ không tiết lộ bất cứ chuyện gì bên này. Như vậy, nó sẽ nhận cháu, sẽ không khiến cháu khó xử đâu. Có điều, chỉ là nói như vậy thôi, còn cụ thể làm thế nào, trong lòng cháu nên hiểu rõ.”

La Vĩnh Thanh lộ vẻ do dự.

Bà Tần liếc mắt nhìn anh ta: “Cô nhớ rõ, con trai cháu cũng mười chín tuổi rồi nhỉ, không nhỏ nữa. Khi về cô sẽ tìm đơn vị cho thằng bé, có công việc tốt cũng dễ tìm bạn gái.”

La Vĩnh Thanh sửng sốt, lập tức hiểu được ý của bà Tần.

Anh Ta với bà Tần xưng hô với nhau là cô cháu, nhưng lại không phải cô cháu ruột thịt. Tính ra thì đã cách hai đời. Chỉ vì tất cả người thân của bà Tần đều không còn nữa, bà ta thường xuyên nhớ tới nhà mẹ đẻ, nên đã chọn vài người con cháu trong tộc coi như thân thận đi theo bên người, nói là thân thích, thật ra là làm việc lặt vặt giúp bà ta.

Nhưng La Vĩnh Thanh cảm thấy không có gì không ổn. Vốn dĩ cuộc sống nhà bọn họ rất kham khổ, tất cả đều phải dựa vào bà Tần tiếp tế mới có ngày hôm nay. Tuy rằng có đôi khi bà Tần rất khó hầu hạ, nhưng chưa bao giờ bạc đãi nhà bọn họ.

Con trai lớn của anh ta được sắp xếp vào bộ đội, bây giờ con trai nhỏ cũng được sắp xếp công việc, coi như thiếu nợ ân tình của bà Tần rồi, cho dù bà ấy muốn làm gì, anh ta đều làm theo là được.

“Vâng! Cháu nghe cô!”
Bình Luận (0)
Comment