Bằng Thành.
Trần Tuấn Huy đưa Cố Nam Sóc tới cửa một nhà xưởng, chỉ vào tấm biển trên đó, nói: “Chính là nhà này.”
Đây là một nhà xưởng sản xuất đồ chơi, nhìn vẻ ngoài có vẻ mới xây dựng được vài năm, quy mô không lớn lắm, nhưng cũng không phải nhỏ.
“Tôi biết trước kia cậu nhờ tôi để ý tới máy móc sản xuất đồ chơi, là muốn mua máy cũ, thuê vài người mở một nhà xưởng nhỏ trước, sau này chậm rãi làm lớn. Tôi hiểu ý của cậu, nhưng cơ hội lần này thật sự khó có được. Tuy rằng tôi không thân với ông chủ nhà này, nhưng cũng từng nói chuyện vài lần. Trước đây khi ông ta mở xưởng, máy móc đều là hàng mới, đều cẩn thận kiểm tra kỹ trước khi mua. Đặc biệt là hai năm qua, đối phương buôn bán không phải quá tốt, nhưng cũng không kém, có sẵn nguồn cung ứng nguyên liệu và nguồn tiêu thụ rồi.”
Cố Nam Sóc nghe xong có chút nghi ngờ: “Không phải không thể tiếp tục kinh doanh, thì vì sao lại muốn bán nhà xưởng?”
“Haiz!”
Trần Tuấn Huy thở dài: “Còn không phải do con cháu bất hiếu sao!”
“Ông chủ nhà này là người làm đâu chắc đấy, là người thật sự có năng lực. Nhưng không quản được con trai hư hỏng nhà mình. Mấy ngày trước con trai ông ta trộm hết tiền vốn quay vòng trong xưởng, tới Úc Thành, không chỉ thua hết tiền trong tay, còn thiếu nợ bốn năm vạn. Bây giờ đang bị người ta giam bên đó, đợi ông ta mang tiền tới chuộc về.”
“Ông chủ bán gấp quá, nếu không giá cả không thể chỉ ở mức này. Hai ngày trước có người muốn mua, khi hai bên trên bàn bạc đối phương phát hiện ra trước đây khi mở xưởng, ông chủ có vay nhà nước khoản tiền ba vạn chưa trả, nếu muốn mua lại nhà máy, cũng phải tiếp nhận cả khoản nợ này. Đối phương thấy thế thì không muốn mua nữa. muốn ép giá.”
“Tôi thấy tất cả máy móc trong nhà máy này đều đủ, chỉ riêng dây chuyền sản xuất của bọn họ thôi, cái giá mười hai vạn đã xem như tương đối thấp rồi, cộng thêm những đồ vật khác nữa, dù phải tiếp nhận khoản nợ ba vạn, cũng xem như đã chiếm lợi. Nếu không phải vì gia đình xảy ra chuyện ít nhất ông chủ có thể bán được giá cao hơn một đến hai vạn.
Nói xong Trần Tuấn Huy chớp chớp mắt, bước đến gần Cố Năm Sóc: “Có cảm thấy chuyện này rất giống chuyện tôi gặp phải lúc trước không?”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Cũng có người giở trò?”
“Không biết nữa.” Trần Tuấn Huy rít một hơi thuốc: “Tôi cảm thấy đúng thế thế, tôi đã hỏi thăm tin tức về ông chủ, trước khi đi con của ông ta từng để lại một phong thư, trong thư nói lấy tiền đi đầu tư cùng với bạn bè. kết quả không biết tại sao lại tới Úc Thành. Ông chủ cũng nghi ngờ nên đã tự mình tới Úc Thành gặp con trai một lần.”
“Con trai ông ta nói, hạng mục người bạn kia nhắc đến ở ngay Úc Thành, mà Úc Thành nổi tiếng với ngành bài bạc, ai tới cũng phải đỏ đen một lần. Bạn cậu ta nói, nếu đã tới rồi, thì phải trải nghiệm cho biết. Ban đầu chỉ vì thoái thác không được, cậu ta cũng muốn xem thử, coi như trải nghiệm một lần cũng tốt. Sau đó không biết vì sao, sau khi thắng vài ván đầu, đột nhiên vận may không được tốt nữa. Khi ấy có rất nhiều người xem náo nhiệt đứng xung quanh, còn có bạn thân ở bên khích tướng, cậu ta muốn gỡ lại vốn, kết quả càng đánh càng thua, ma xui quỷ khiến thế nào còn vay tiền của sòng bạc, sau đó mới biến thành như vậy.”
“Người bạn kia đâu rồi?”
Trần Tuấn Huy nhún vai: “Ai biết được! Còn quan trọng không?”
Cố Nam Sóc lắc đầu, đúng là không quan trọng.
Mặc dù bị tính kế thật, nhưng bây giờ ngoài trả tiền ra cũng không còn con đường nào khác có thể đi. Dù sao bạn bè cậu ta cũng chỉ xúi dục, là do con trai ông chủ không thắng nổi cám dỗ. Tiền do con trai ông ta tự đánh bạc thua, giấy nợ cũng do con trai ông ta tự tay ký. Đặc biệt là Úc Thành không phỉa trong nội địa, trời xa đất lạ, muốn tìm người giúp đỡ cũng không có cách nào.
Quan trọng hơn là, con trai ông ta vẫn đang nằm trong tay người của sòng bạc. Có thể mở sòng bạc ở Úc Thành, đều không phải nhân vật đơn giản, có thể để hai cha con gặp mặt một lần đã coi như tốt tính rồi. Sao ông chủ xưởng đồ chơi dám kéo dài thời gian để điều tra rõ chân tướng? Không sợ con trai ông ta bị c.h.é.m cụt tay cụt chân sao? Mau chóng chuẩn bị tiền mới là quan trọng.
“Sao ông chủ không nghĩ cách vay tiền giải quyết chuyện này trước?”
Trần Tuấn Huy a một tiếng: “Có thể vay trước đây khi mở xưởng đều đã vay rồi, vẫn chưa trả hết đâu. Bây giờ lại vay tiếp, ai đồng ý?”
“Trong nhà không có khoản tiền tiết kiệm nào khác?”
“Đều bị con trai ông ta trộm rồi.”
Cố Nam Sóc:……
“Sinh ra đứa con trai như vậy còn không bằng sinh que kem ăn cho mát dạ, không cần cũng được.”
Trần Tuấn Huy xua tay: “Không thể không cần. Gia đình ông chủ xưởng đồ chơi là mấy thế hệ đơn truyền. Nếu ông ta dám không cần, mẹ già và vợ ông ta có thể cùng nhau xé xác ông ta.”
Cố Nam Sóc:…Chẳng trách! Đều do nuông chiều cả!