Trần Tuấn Huy lại hỏi: “Hiện giờ trong tay cậu có bao nhiêu tiền?”
“Khoảng năm sáu vạn.”
Trần Tuấn Huy:……
Vốn dĩ ông ta nghĩ, nếu thiếu không nhiều lắm, chỉ một hai vạn hoặc hai ba vạn, ông ta có thể giúp đỡ. Nhưng bảy vạn là con số quá lớn. Tuy rằng không phải ông ta hoàn toàn không thể lấy ra, nhưng bỏ ra khoản tiền này rồi, vốn quay vòng của xưởng giày nhà ông tra sẽ xảy ra vấn đề.
Nghĩ tới điểm này, Trần Tuấn Huy há miệng, nuốt ba chữ “Tôi cho vay” đã tới bên miệng xuống, chỉ nói: “Đáng tiếc. Cơ hội này đúng là rất khó có được, bỏ lỡ lần này rồi, sợ là về sau sẽ không gặp được.”
“Tôi chưa nói là không mua mà!”
Trần Tuấn Huy sửng sốt: “Không phải cậu không đủ tiền sao?”
“Đúng là không đủ. Nhưng tôi có vài ý tưởng. Ông chủ xưởng đồ chơi này là người thế nào? Có thể tin được không?”
“Về điểm này thì cậu có thể yên tâm. Tôi đã điều tra rồi, đã hiểu rõ tình hình nhà xưởng và ông chủ, xác định không có gì không ổn mới gọi điện thoại cho cậu. Dù sao cũng là chuyện liên quan tới mười mấy vạn, không phải số lượng nhỏ. Tôi là người đứng giữa, giật dây bắc cầu cho cậu mua xưởng, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, không phải tôi biến thành kẻ vong ân phụ nghĩa sao?”
Cố Nam Sóc gật đầu, hắn tin được con người Trần Tuấn Huy, nếu ông ta đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không sai.”
“Vậy làm phiền anh Huy chọn giúp em thời gian, hẹn ông chủ ra ngoài, chúng ta gặp nhau một lần.”
“Được!”
Cứ như vậy, thời gian được hẹn vào giữa trưa hai ngày sau, địa điểm chính là một nhà hàng tiếng lành đồn xa ở Bằng Thành.
Trong phòng riêng, nhờ Trần Tuấn Huy giới thiệu, Cố Nam Sóc gặp được Lý Thủ Nghĩa, ông chủ xưởng đồ chơi. Biết ông ta sốt ruột cứu con trai, Cố Nam Sóc cũng không dong dài, trực tiếp lướt qua lời mở màn khách sáo, nói rõ ý đồ đến của mình, hơn nữa còn nói rõ trong tay mình chỉ có năm vạn, còn thiếu bảy vạn.
Lý Thủ Nghĩa nhíu mày. Người mua trước thương lượng không thành công, cũng chỉ ép giá tới mười vạn, người này chỉ dùng năm vạn đã muốn lấy xưởng sản xuất đồ chơi của ông ta, đúng là suy nghĩ quá kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ nghĩ bây giờ Lý Thủ Nghĩa này nghèo túng rồi, ai cũng có thể dẫm một chân sao?
“Ông chủ Lý hiểu lầm rồi, không phải tôi định dùng năm vạn để mua xưởng đồ chơi của ông. Hẹn ông ra đây, vì thật lòng muốn hợp tác làm ăn với ông, chỉ là tiền bạc trong tay không dư dả, cho nên tôi muốn đổi sang một cách thức hợp tác khác, nếu không ngại ông chủ Lý có thể xem một chút.”
Cố Nam Sóc đẩy một bản hợp đồng qua. Đây là hợp đồng hắn viết ra suốt đêm qua, giống với hợp đồng đánh cược đời sau. Hắn rót năm vạn đồng tiền vốn vào xưởng đồ chơi, mua 70% cổ phần và quyền quản lý kinh doanh. Ông chủ Lý giữ lại 30% cổ phần, nhường ra vị trí tổng giám đốc, sau này không được nhúng tay vào bất kỳ quyết sách nào trong xưởng. Nhìn có vẻ như Cố Nam Sóc chiếm lợi, nhưng còn có điều kiện bên trong.
Điều kiện là, tham chiếu với lợi nhuận xưởng đồ chơi kiếm được tròn một năm, từ tháng bảy năm trước tới tháng bảy năm nay. Cố Nam Sóc phải đảm bảo, lợi nhuận năm đầu tiên sau hợp tác tăng lên 300%, năm thứ hai tăng lên 600%, năm thứ ba đạt tới 900%.
Nếu thành tích cả ba năm đều đạt tiêu chuẩn, ba năm sau, hai bên có thể tiếp tục bàn bạc, Lý Thủ Nghĩa có thể lựa chọn giữ lại hoặc không giữ lại cổ phần trong tay. Nếu Lý Thủ Nghĩa lựa chọn giữ lại, Cố Nam Sóc phải tôn trọng quyết định của Lý Thủ Nghĩa, sau này mỗi năm đều phải chia cho Lý Thủ Nghĩa số tiền hoa hồng ứng với tỉ lệ phần trăm đối phương nắm giữ. Nếu Lý Thủ Nghĩa lựa chọn không giữ lại. Thì Cố Nam Sóc phải trả chia cho đối phương số tiền hoa hồng ba năm qua, và số tiền bảy vạn còn thiếu bây giờ cũng tăng lên con số mười vạn.
Trong ba năm đó, bất cứ năm nào thành tích của Cố Nam Sóc không đạt được tiêu chuẩn, Lý Thủ Nghĩa đều có thể chấm dứt hợp đồng. Cố Nam Sóc chẳng những phải trả lại 70% cổ phần, mà số tiền vốn năm vạn ban đầu cũng không lấy lại được một xu nào. Xưởng đồ chơi vẫn thuộc về Lý Thủ Nghĩa, tất cả đều thuộc về ông ta.
Có thể nói, đây là một canh bạc khổng lồ.
Lý Thủ Nghĩa chưa bao giờ trông thấy hợp đồng nào như vậy, mỗi từ mỗi chữ đều kích thích đầu óc ông ta, 300%? 600%? 900%? Tốc độ tăng trưởng như vậy, thật sự không phải chuyện trên trời?
Hơi thở của ông ta có chút dồn dập, hai mắt trợn trừng, vô cùng kinh hãi.
Trần Tuấn Huy tỏ vẻ vô cùng hiểu được tâm trạng của đối phương lúc này. Nói thật, khi nhìn thấy bản hợp đồng kia, miệng ông ta cũng há hốc rất lâu mới khép lại được. Vốn dĩ ông ta cho rằng ý tưởng mà Cố Nam Sóc nói tới, là phương án gì đó có thể khiến Lý Thủ Nghĩa nhường lợi ích, hạ thấp giá cả xuống một chút, không ngờ lại là thế này!
Lý Thủ Nghĩa nắm chặt hợp đồng trong tay: “Tôi muốn suy xét thêm.”
Cố Nam Sóc gật đầu: “Đương nhiên. Nhưng xin ông chủ Lý suy xét nhanh chút, bởi vì phải biết được đáp án của ông, tôi mới dễ đưa ra quy hoạch bước tiếp theo.”
“Yên tâm, con trai tôi còn đang chờ tôi. Dù cậu có cho thêm thời gian, tôi cũng không thể trì hoãn.”