Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 242

Xưởng đồ chơi Nam Lân.

Thấy Cố Nam Sóc quay về, Lương Chấn Bang bước tới dò hỏi: “Thế nào rồi?”

“Giảm 30%!”

Lương Chấn Bang cười ha ha: “Vậy chẳng phải chúng ta kiếm lời lớn sao.”

“Không chỉ vậy đâu! Ngoài hàng hóa của ông chủ Vương và ông chủ Tằng ra, cũng bàn xong giá cả với ba nhà khác rồi, lợi nhuận giảm một nửa. Ngày mai anh qua mấy nhà kia xem hàng, nhớ kiểm tra chất lượng cẩn thận. Chất lượng không đạt yêu cầu đều trả lại, không thu. Còn trong xưởng chúng ta, không phải trước đó vừa thông báo tuyển thêm một đám nhân viên thời vụ sao? Đợi hàng hóa bên kia chuyển tới, bảo bọn họ phụ trách đóng gói lại, thống nhất sử dụng nhãn hiệu và vỏ hộp của Nam Lân chúng ta. Nhớ rõ phải bỏ cả quyển sách nhỏ vào.”

“Được rồi! Tôi đã hiểu, tôi sẽ theo dõi sát sao về chất lượng, tuyệt đối không để xảy ra vấn đề.”

Cố Nam Sóc gật đầu, vẫy tay bảo Lương Chấn Bang đi làm việc của mình, bản thân thì quay về văn phòng.

Trong văn phòng, một người đàn ông trẻ tuổi đang sắp xếp lại tài liệu.

Cậu ta tên là Triệu Lập An, hai mươi tuổi, là trợ lý Cố Nam Sóc mới tuyển được mấy hôm trước. Hiện giờ Nam Lân đã khác xưa, lượng công việc tăng lên chóng mặt, một mình Cố Nam Sóc ăn không tiêu, cũng không thể để ông chủ như hắn phải tự tay làm tất cả mọi việc. Dù đã có Lương Chấn Bang, nhưng Lương Chấn bang cũng không phải người sắt. Tuyển thêm trợ lý là việc cần thiết, không chỉ hắn cần trợ lý, Lương Chấn Bang cũng cần trợ lý.

Triệu Lập An có bằng trung cấp, học vấn không tồi, là người nhạy bén, chịu học chịu làm. Tuy rằng vừa mới nhận chức, vẫn đang trong thời gian tiếp xúc làm quen, nhưng nhìn từ biểu hiện trước mắt, Cố Nam Sóc vẫn coi như vừa lòng.

“Tiểu Triệu!”

“Dạ, Tổng giám đốc Cố! Anh về rồi à? Để tôi đi pha cho anh ly trà.”

“Không cần phiền toái. Tài liệu trước đó tôi bảo cậu sắp xếp lại, cậu đã chuẩn bị tốt chưa?”

Triệu Lập An gật đầu: “Đã chuẩn bị xong rồi! Dựa theo yêu cầu của tổng giám đốc, tôi đã liệt kê ra tất cả những nhà xưởng hiện giờ đang phỏng chế đồ chơi của chúng ta. Bởi vì nhà xưởng chúng ta ở Bằng Thành, có món đồ chơi nào mới, thị trường Bằng Thành là nơi tiêu thụ đầu tiên, số lượng cũng lớn. Nếu nhà xưởng khác không phỏng chế, không gian sinh tồn sẽ có hạn. Cho nên các nhà xưởng ở Bằng Thành phỏng chế nhiều nhất, những nơi khác ít hơn rất nhiều. Nhưng lãnh thổ quốc gia chúng ta tương đối rộng lớn, tôi chỉ có thể tra ra được mấy nhà này, có lẽ vẫn còn để sót.”

“Ừ!” Cố Nam Sóc gật đầu. Điều này nằm trong dự kiến của hắn, hắn nhận lấy tài liệu, hai mắt sáng ngời: “Có thể tra ra được những thứ này đã rất không tồi rồi. Dựa theo địa chỉ của mỗi nhà máy, gửi cho bọn họ một phong thư, bên trong đặt một bản sao chứng minh độc quyền của chúng ta. Còn những nhà xưởng sót lại chưa tra ra được…”

Cố Nam Sóc nghĩ một lát, rồi nói: “Thế này nhé, cậu đi tìm hai tòa soạn báo phát hành cả nước, bỏ tiền ra để bọn họ đăng một bản thanh minh, nêu rõ các sản phẩm độc quyền của chúng ta, nói với tất cả mọi người, tất cả các món đồ chơi này chúng ta đều đã xin độc quyền. Tôi không quan tâm trước kia bọn họ phỏng chế thế nào, nhưng bây giờ tôi đã lấy được độc quyền rồi, nếu bọn họ còn tiếp tục phỏng chế chính là xâm phạm tới quyền tài sản của tôi. Nếu bọn họ không dừng tay, tôi sẽ khởi tố từng nhà.”

Hiện giờ không ít người vẫn hoàn toàn chưa biết gì về luật độc quyền, nên hắn định tiên lễ hậu binh.

“Vâng! Tôi lập tức làm ngay!”

Cố Nam Sóc cúi đầu, nhìn danh sách trong tay, ánh mắt trở nên thâm thúy.

Đúng là làm như vậy sẽ đắc tội với một nhóm người. Nhưng ra tay bây giờ, tốt hơn so với để mặc bọn họ tiếp tục phỏng chế. Bởi vì không lâu nữa hắn sẽ mở rộng thị trường ra phía bắc, xây dựng cơ sở ở thủ đô. Hắn không thể đề hàng do nhà khác phỏng chế ra chiếm lĩnh thị trường trước một bước, đè ép hàng chính phẩm nhà hắn không đứng nổi chân.

Ngày hôm sau, Cố Nam Sóc bắt đầu chuẩn bị thủ tục hải quan.

Nếu muốn xây dựng cứ điểm của Nam Lân ở phía bắc, vận chuyển hàng hóa lên thủ đô, vậy thì lượng hàng chuyển từ Bằng Thành tới thủ đô sẽ rất lớn. Hiển nhiên khó có thể vận chuyện theo đường bộ, hoặc theo xe vận tải. Tuy rằng xe lửa cũng được, nhưng sau khi so sánh các chỉ tiêu, số liệu, Cố Nam Sóc vẫn cảm thấy không bằng vận chuyển theo đường thủy.

Với tốc độ của tàu hỏa hiện giờ, vận chuyển theo đường biển vừa tiết kiệm thời gian hơn, giá cả cũng rẻ hơn.

Nhưng nếu muốn đi theo đường biển, hắn phải xin được chỉ tiêu vận chuyển của hải quan.

Bằng Thành có vô số nhà xưởng lớn lớn bé bé, xưởng muốn xin chỉ tiêu hải quan nhiều như lông trâu, nếu là trước kia, không có quan hệ, cho dù Cố Nam Sóc có chạy gãy chân cũng không thể thành công.

Nhưng bây giờ lại khác. Các phương tiện truyền thông đang đưa tin về Nam Lân và ông chủ Cố Nam Sóc này bốn phía, hiện giờ ít nhiều gì hắn cũng coi như là danh nhân ở Bằng Thành rồi, còn là danh nhân được lãnh đạo khen ngợi nữa, đương nhiên cục hải quan phải cho hắn vài phần thể diện, hắn muốn một chỉ tiêu cũng không quá đáng, thủ tục cũng nhanh chóng hoàn thành.

Cố Nam Sóc lại là người biết xử sự, sau khi âm thầm đưa “Phí vất vả” cho từng bộ phận liên quan, bọn họ đều cười tủm tỉm khách sáo vài câu, rồi sảng khoái phê duyệt.

Sau khi nhận được chỉ tiêu vận chuyển, hôm sau Cố Nam Sóc lập tức thu dọn đồ đạc, sửa sang lại tất cả tài liệu cần thiết, dẫn theo Triệu Lập An, bước lên hành trình đi tới thủ đô.
Bình Luận (0)
Comment