Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 243

Thủ đô.

Ngồi mấy ngày mấy đêm trên tàu hỏa, đợi khi hai chân đạp trên mảnh đất thủ đô, Cố Nam Sóc cảm thấy cả người mình như sắp tan thành từng mảnh. Triệu Lập An còn thảm hơn hắn, cuối cùng hai người chỉ có thể tìm một nhà khách gần đó, ngã đầu xuống là ngủ.

Nghỉ ngơi lấy sức lại xong đã là ngày hôm sau, Cố Nam Sóc dựa theo địa chỉ tới tìm Đỗ Quốc Cường trước.

Nói tới Đỗ Quốc Cường, người này cũng là một nhân tài. Anh ta không phải người thủ đô, nguyên quán cũng ở tỉnh Lâm Xuyên, cũng coi như là đồng hương với Cố Nam Sóc, ở ngay huyện cách vách, không tính quá xa. Vốn dĩ anh ta là người thành phố, trong những năm vận động lên núi xuống làng cũng từng đi làm thanh niên trí thức. Sau đó cưới thanh niên trí thức cùng thôn.

Khi quốc gia khôi phục thi đại học, hai vợ chồng đều đi thi. Hai người đều thuộc kiểu có nghị lực, chịu thương chịu khó. Lần đầu tiên không thi đỗ vẫn không nhụt trí, lần thứ hai đều có mặt trên bảng vàng. Tuy không phải học cùng trường, nhưng đều học ở thủ đô, người nào có thời gian sẽ đi thăm người còn lại, tình cảm chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tình nùng ý mật hơn.

Sau khi tốt nghiệp, vợ anh ta may mắn được phân phối công việc ở thủ đô, còn Đỗ Quốc Cường lại bị phân tới Liễu Thị. Liễu Thị ở đâu? Là huyện thuộc tỉnh Quế tiếp giáp với tỉnh Quảng Đông, nó với thủ đô một nam một bắc, không có tàu hỏa tới thẳng nơi, đi xe khách cũng phải đổi vài chuyến, ít nhất cần tám ngày tám đêm. Vừa đi vừa về chính là hơn nửa tháng.

Sau này Đỗ Quốc Cường mới biết, lẽ ra anh ta không bị phân phối đi xa như vậy, mà vì bị người khác chơi xỏ. Nhưng biết thì có ích lợi gì, quyết định phân phối đã đưa ra, ván đã đóng thuyền rồi, chỉ có hai lựa chọn đi hoặc không đi. Tất cả mọi người đều cho rằng, Đỗ Quốc Cường sẽ đi. Dù sao cũng là vào làm trong cơ quan chính phủ, bọn họ vất vả cực khổ thi đại học, không phải vì điều này sao?

Nhưng Đỗ Quốc Cường lại không! Anh ta biết rõ nếu mình đi, chỉ sợ quanh năm suốt tháng hai vợ chồng sẽ khó có thể gặp mặt. Anh ta không muốn như thế, càng không muốn thử xem tình cảm giữa hai người có thể bền chắc như vàng, dù thời gian hay khoảng cách cũng không thể thay đổi hay không.

Vợ anh ta đi làm theo nhà nước phân phối, còn Đỗ Quốc Cường thì tự tìm việc làm ở bên này.

Khi đó, thủ đô đã cải cách kinh tế được vài năm, đã bắt đầu hiện rõ phồn vinh, tương đối nhiều hộ cá thể dự đứng ra kinh doanh, mở hàng ăn, bán quần áo… Thứ gì cũng có. Đỗ Quốc Cường không nấu ăn ngon, cũng không có tài nghệ gì, chỉ có thể mua bán vài thứ nhỏ.

Đường đường là sinh viên, lại bỏ công việc nhà nước không làm, chạy đi làm con buôn, chuyện này khiến không ít bạn học choáng váng. Có người thổn thức, có người trào phúng, cũng có người đồng tình.

Có điều, Đỗ Quốc Cường thật sự có năng lực, làm ăn buôn bán không tồi. Năm trước, anh ta cảm thấy phía bắc không có gì nổi bật, phía nam có đặc khu kinh tế không giống phía bắc, hàng hóa tốt hơn rất nhiều, nên đã quyết định đi xem thử.

Chuyến đi này, đúng lúc gặp phải lô hàng đầu tiên của Nam Lân xuất xưởng đưa ra thị trường. Đỗ Quốc Cường cảm thấy bản thân gặp được cơ hội kinh doanh vô hạn, vận chuyển món đồ chơi này tới thủ đô, chắc chắn bán rất chạy. Điểm yếu duy nhất chính là, thủ đô với Bằng Thành trời nam đất bắc, đi đi về về một chuyến không dễ dàng, nếu chỉ nhập chút hàng mang về bán sẽ không có lời, nhưng nếu nhập nhiều hàng, biết vận chuyển thế nào?

Đỗ Quốc Cường ngây người ở Bằng Thành rất nhiều ngày, tìm biện pháp khắp nơi, cuối cùng thật sự nghĩ ra được biện pháp. Anh ta không có nhà xưởng, không có chỉ tiêu vận chuyển ở Bằng Thành, nhưng người khác có. Bằng Thành có rất nhiều nhà máy lớn lớn bé bé, không chỉ một nhà có chỉ tiêu vận chuyển, cũng không nhất định phải tìm tổng giám đóc, tìm ra người quản lý khâu vận chuyển hàng hóa, tặng chút đồ móc nối quan hệ, bỏ tiền ra coi như đi nhờ xe, gửi hàng cùng với hàng hóa của bọn họ, không phải được rồi sao?

Lượng hàng anh ta nhập không nhiều lắm, cũng không chiếm quá nhiều số định mức, huống chi còn trả tiền thù lao. Nhà này không đồng ý, tất nhiên có nhà khác sẵn lòng. Đỗ Quốc Cường đã tìm được một nhà như vậy, vì thế anh ta còn mạnh tay một lần, cắn răng đầu tư tất cả một vạn đồng mình vất vả tích cóp bao năm qua.

Cũng may, anh ta thắng cược. Sau khi bán qua tay nhóm hàng đầu tiên, Đỗ Quốc Cường nắm chặt thời cơ lại nhập thêm một đám hàng nữa. Hơn nửa năm qua, số tiền anh ta kiếm được trừ đi các khoản chi phí lớn lớn bé bé, ít nhất vẫn còn thừa hai vạn.

Cố Nam Sóc tới tìm anh ta, cũng nói rõ mục đích của mình, muốn mời anh ta làm người tổng phụ trách Nam Lân thường trú tại khu vực thủ đô.
Bình Luận (0)
Comment