Cố Nam Thư vừa tức giận vừa xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên: “Bà tần, cho dù bà có tin hay không tin, nhưng lúc ấy tôi thật sự không hề có ý đồ gì với Tư Viễn. Là sau này tôi thường xuyên thư từ qua lại với chị Thanh Vi, chị ấy nhờ Tư Viễn đưa sách cho tôi vài lần, mới dần dần quen thuộc. Thường xuyên qua lại, hai bên mới dần dần nảy sinh tình cảm.”
“Hừ! Tần Thanh Vi!” Bà Tần càng tức giận: “Hóa ra còn có bàn tay của con tiện nhân này! Cô ta có ý gì? Cố ý ghép cô với Tư Viễn thành một đôi sao? Để Tư Viễn cưới một đứa con gái nông thôn không có văn hóa như cô, còn là đứa con gái đã ly hôn, cô ta có ý đồ gì? Uổng công Tư Viễn vẫn luôn nhớ thương cô ta, coi cô ta là chị gái, ngay cả tôi là mẹ còn phải xếp sau. Cô ta định hủy hoại Tư Viễn sao?”
Cố Nam Thư nhíu mày: “Chuyện này không liên quan tới chị Thanh Vi! Tôi với Tư Viễn…”
“Có liên quan hay không, trong lòng tôi hiểu rõ, không cần cô đứng đây giảo biện.” Bà Tần cắt lời Cố Nam Thư: “Tôi cũng không nói chuyện này với cô nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Hôm nay tôi tới đây là muốn cảnh cáo cô một câu. Cánh cửa nhà họ Tần không phải cô muốn vào là vào được, nếu cô tự hiểu lấy mình, nhân lúc còn sớm hãy kết thúc cuộc tình không nên có này đi, nếu không…”
Khóe miệng bà Tần cong lên: “Có phải nhà xưởng em trai cô đang gặp phiển toái hay không?”
Sắc mặt Cố Nam Thư lập tức thay đổi: “Bà có ý gì?”
“Yên tâm, tạm thời sẽ không thương gân động cốt. Nếu cô thức thời, tất nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu cô không chịu nghe lời, thì chưa nói trước được.”
Cố Nam Thư chấn động, đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại Cố Nam Sóc nhận được trước khi đi. Chị ấy không biết trong điện thoại nói gì, nhưng chỉ nhìn hành động của Cố Nam Sóc là biết, chắc chắn đã gặp phiền toái.
Chị ấy không quan tâm tới bà Tần, chạy thẳng tới chỗ điện thoại, bấm số gọi tới xưởng đồ chơi Nam Lân.
Lúc đó.
Cố Nam Sóc và Lương Chấn Bang đang thương lượng đối sách.
Chi nhánh Thủ đô vừa mới xây dựng, vừa khai trương đã tạo ra được tiếng vagn lớn, đang bắt đầu đi vào quỹ đạo, hiện giờ chính là thời điểm phát triển tốt nhất. Khi hắn vừa đi, còn nhận được vài đơn hàng lớn, hàng hóa kho bên kia cùng lắm chỉ chống đỡ được hai mươi ngày, nếu không chuyển hàng bên này qua kịp thời, nguồn cung cấp bị gián đoạn, Nam Lân sẽ vi phạm rất nhiều hợp đồng.
Bồi thường tiền là thứ yếu, quan trọng nhất là, sảy ra sự cố lớn như vậy, sau này chi nhánh biết phát triển thế nào?
Cần phải mau chóng giải quyết vấn đề, không thể kéo dài.
“Sư phụ, cậu nghĩ kỹ lại xem, mình đã đắc tội với người nào? Vẫn chưa nghĩ ra sao?”
Cố Nam Sóc lắc đầu.
“Hay là cậu dựa vào quan hệ tìm cách xem? Không phải cậu từng cứu mấy cậu thiếu gia ở thủ đô sao? Bọn họ có thể giúp đỡ không?”
Cố Nam Sóc nhíu mày: “Để tôi ngẫm lại. Dù thế nào cũng phải làm rõ chuyện này trước. Nếu nói là vấn đề ở thủ đô, vậy thì đến thủ đô hỏi cho rõ. Đặt vé xe luôn cho tôi.”
Hắn đang định ra ngoài thì chuông điện thoại vang lên. Cố Nam Sóc nghe máy, giọng Cố Nam Thư vang lên, vô cùng vội vàng: “Nam Sóc, có phải nhà xưởng đã xảy ra chuyện hay không?”
“Chị Hai, không phải vấn đề gì lớn, em…”
“Nói cách khác thật sự đã xảy ra chuyện, đúng không?”
Thấy giọng điệu không đúng lắm, Cố Nam Sóc hơi nhíu mày: “Chị Hai, chị làm sao vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì? Đừng giấu chị!”
Nếu là trước kia, có lẽ Cố Nam Sóc sẽ chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, sẽ dùng một hai câu nhẹ nhàng chuyển chủ đề. Nhưng lúc này rõ ràng cảm xúc của Cố Nam Thư không đúng, trong giọng nói còn mang theo áp lực. Hắn cân nhắc một phen, cuối cùng quyết định ăn ngay nói thật, nói ra đúng sự thật khốn cảnh Nam Lân đang gặp phải.
Đầu bên kia trầm mặc một lát, mới nói: “Xin lỗi, Nam Sóc. Là lỗi của chị. Nam Lân là tâm huyết của em, chị sẽ không để người khác phá hoại nó.”
Cạch. Tiếng cúp điện thoại vang lên,
Cố Nam Sóc chau mày, trong lòng thấp thỏm bất an.
Vì sao chị Hai lại xin lỗi chuyện Nam Lân? Chuyện này có liên quan gì với chị ấy? Còn nữa, chị Hai nói không để tâm huyết của hắn bị người khác phá hoại, hiển nhiên là sẽ giải quyết vấn đề giúp hắn. Nhưng chị hai không hiểu chuyện Nam Lân, chị ấy giải quyết thế nào?”
Trong khoảnh sắc ấy, đột nhiên Cố Nam Sóc nghĩ đến, người cục Hải Quan nói, hắn đắc tội với người thủ đô.
Thủ đô? Bây giờ bên thủ đô có quan hệ với bọn họ, ngoài chi nhánh Nam Lân ra, cũng chỉ có sự kiện cứu người năm trước.
Nhà họ Nguyên, nhà họ Hứa, nhà họ Tần…
Đúng, là nhà họ Tần!
Cố Nam Sóc đứng bật dậy, đột nhiên hắn nhớ ra, vì sao trước đây hắn cảm thấy bóng dáng người đàn ông đứng cạnh chị Hai mình rất quen mắt! Là Tần Tư Viễn!
Nếu đúng như vậy, với cách làm người của bà Tần, chắc chắn sẽ không đồng ý cho chị Hai và Tần Tư Viễn ở bên nhau. Bà ta muốn dùng gậy đánh uyên ương, lôi hắn ra cảnh cáo chị Hai, chắc chắn là như vậy!
Mặt Cố Nam Sóc lúc xanh lúc trắng, lập tức gọi Lương Chấn Bang tới: “Không đi thủ đô nữa. bảo Triệu Lập An mua giúp tôi vé xe về Nguyên Hoa, ngay lập tức!”