Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 251

Nguyên Hoa. Nhà họ Cố.

Sau khi cúp điện thoại, cả người Cố Nam Thư run rẩy, hai tay nắm chặt, móng tay đ.â.m vào da thịt hình như cũng không thấy đau. Một lúc lâu sau, chị ấy mới giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, ngẫm nghĩ, nếu Cố Nam Sóc ở đây, hắn sẽ làm thế nào.

Chị ấy là chị gái, không thể để em trai phải đứng ra giúp mình mọi chuyện, càng không thể vì mình, phá hủy tiền đồ tươi đẹp của em trai.

Bà Tần! Họ La kia…

Trong mắt Cố Nam Thư phát ra khó chịu, không phục, không cam lòng mãnh liệt! Chị ấy có thể kết thúc, không lui tới với Tần Tư Viễn, nhưng phải do lựa chọn của chính chị, chứ không phải dễ dàng khuất phục trước uy h.i.ế.p của bà Tần. Chị ấy không muốn bị bà Tần ép buộc.

Cố Nam Thư cắn răng, ánh mắt dừng trên ly nước bên cạnh, nhẹ nhàng không tiếng động hất tay qua, ly nước nghiêng xuống đổ ướt váy áo.

Chị ấy bình tĩnh xoay người đi đến trước mặt bà Tần: “Quần áo ướt rồi, không tiện mặc nó tiếp khách, quá thất lễ, tôi đi thay bộ khác.”

Nói xong không đợi bà Tần phản ứng, đã vào phòng ngủ.

Bà Tần cười nhạt một tiếng, đã lúc nào rồi còn chú ý hình tượng như vậy, quả nhiên là hồ ly tinh. Lúc này rồi còn không quên trang điểm.

Khi Cố Nam Thư trở ra, chị ấy mặc một bộ váy liền rộng thùng thình, sau đó ngồi xuống, không nói gì.

Bà Tần mở miệng trước: “Đã hỏi rõ ràng chưa? Tôi không lừa cô chứ?”

“Thủ tục hải quan của nhà xưởng em trai tôi đều rõ ràng, đầy đủ hết, lại không thể vận chuyển được hàng, là do bà làm?”

“Cô nên biết, gia đình giống như chúng tôi, đối phó với các cô, có rất nhiều biện pháp. Có điều… Dù sao cũng là ân nhân, tôi không muốn quá tuyệt tình. Lần này chỉ là cảnh cáo. Nếu cô đồng ý không gặp lại Tư Viễn, tất nhiên tôi sẽ thông báo để hải quan bên kia thông quan cho bọn họ. Nhưng nếu cô khăng khăng muốn bám lấy con trai tôi, đừng trách tôi ra tay không nể tình. Đối phó với loại người không biết xấu hổ như cô, nếu tôi không ra tay tàn nhẫn, sau này có lẽ sẽ không còn đơn giản như bây giờ.”

Dừng một chút, bà Tần khẽ liếc mắt nhìn Cố Nam Thư một cái: “Chắc cô không muốn thấy cảnh em trai cô vì cô, tất cả cố gắng hóa thành tro bụi, nhà máy đang yên đang lành phải đóng cửa đâu nhỉ? Còn em gái cô nữa…”

Cố Nam Thư căng thẳng, giọng nói run rẩy: “Bà định làm gì nữa?”

“Tôi nhớ rõ năm nay em gái cô vừa mới tham gia kỳ thi đại học, vẫn chưa có thành tích nhỉ? Nghe nói thành tích cô ta không tồi, trường tốt chưa chắc đã thi đỗ, nhưng đại học bình thường vẫn được. Chẳng lẽ cô muốn nhìn thấy rõ ràng em gái có năng lực lại không lên được đại học sao?”

“Bà!” Khó khăn lắm Cố Nam Thư mới ngăn được xúc động muốn xông tới xé xác đối phương, cố gắng bình tĩnh lại, tự nói với bản thân đánh nhau la lối khóc lóc ầm ĩ không giải quyết được vấn đề, cắn răng nói: “Thi đại học là cuộc thi tuyển chọn nhân tài của quốc gia, chuyện này bà cũng nhúng tay vào được?”

“Nếu cô không tin, cứ chờ xem, xem tôi có thể hay không!”

Bà Tần đứng lên: “Tôi cho cô thời gian ba ngày, hy vọng cô có thể cho tôi một câu trả lời vừa lòng!”

Nhìn theo bóng dáng bà Tần, ánh mắt Cố Nam Thư biến ảo vài lần, cuối cùng tất cả cảm xúc quy thành một mối, hóa thành kiên định.

********

Hôm sau. Quán cà phê.

Đây là quán cà phê duy nhất trong huyện Nguyên Hoa, vừa khai trương năm nay, hoàn cảnh không tồi. Bà Tần ngồi xuống, cười nói: “Nếu đã hẹn tôi tới đây, chắc cô đã có câu trả lời rồi. Xem ra, còn nhanh hơn so với những gì tôi nghĩ. Coi như biết thời thế. Nể tình cô thức thời, tôi có thể bồi thường cho cô một chút. Cô nói xem mình muốn gì, chỉ cần không quá đáng, tôi không ngại đồng ý.”

Cố Nam Thư lắc đầu: “Không vội, người vẫn chưa tới đủ đâu!”

Bà Tần sửng sốt: “Người nào chưa tới?”

Vừa dứt lời, Tần Tư Viễn đã chạy vào: “Nam Thư!”

Hai mẹ con, bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều kinh ngạc.

“Mẹ! Sao mẹ lại ở chỗ này? Mẹ tới Nguyên Hoa khi nào thế?”

Nghĩ đến bà ta với Cố Nam Thư đang ngồi bên nhau, Tần Tư Viễn biến sắc, liếc mắt nhìn về phía La Vĩnh Thanh sau lưng mình, còn gì là không rõ nữa! Người anh họ La Vĩnh Thanh này vẫn luôn là trợ thủ của bà Tần. Trước đây anh ta giữ đối phương lại vì muốn mau chóng tiễn bà Tần đi, không muốn bà ta tiếp tục làm ra chuyện hồ đồ, sau này sẽ từ từ tìm cơ hội đẩy đối phương đi chỗ khác, không tiếp tục giữ lại bên cạnh mình.

Ai ngờ, La Vĩnh Thanh lại không đi.

Sắc mặt La Vĩnh Thanh có chút xấu hổ, nghiêng đầu né tránh ánh mắt Tần Tư Viễn.

Sắc mặt bà Tần thay đổi liên tục, bà ta quay đầu nhìn về phía Cố Nam Thư: “Đây là câu trả lời của cô? Gọi Tư Viễn tới chống lưng cho cô à?”

Câu nói này… Hiển nhiên hai người đã từng gặp mặt rồi, đặc biệt là sắc mặt Cố Nam Thư còn vô cùng khó coi, còn gì Tần Tư Viễn không rõ nữa.
Bình Luận (0)
Comment