Nuôi Vai Ác Ở Thập Niên 80

Chương 288

Ngày hôm sau, hắn tới bệnh viện một chuyến. Bà Du và Du Uyển đã biết chuyện bọn họ nhận thân với nhà họ Nguyễn, hai người đều rất vui mừng.

Bà Du cảm thán: “Thật ra kỳ nghỉ hè năm trước, khi người nhà họ Nguyên, nhà họ Tần, nhà họ Hứa đều tới tỉnh Lâm Xuyên, tôi đã nghe nói qua về họ tên và sự tích về cháu. Đáng tiếc khi ấy tôi lại không để ý. Nếu tôi hỏi thêm vài câu, biết diện mạo của cháu, hoặc là biết tên của các anh chị em trong nhà cháu, có lẽ hai nhà có thể nhận thân sớm hơn một chút.”

Cố Nam Sóc khẽ cười: “Bây giờ biết vẫn chưa muộn. Dì Vân, dượng có khỏe không?”

“Vẫn vậy thôi, có chuyện gì không?”

“Cháu vào thăm ông ấy được chứ?”

“Đương nhiên là được rồi.” Bà Du vừa đưa Cố Nam Sóc vào phòng, vừa nói: “Trước khi xảy ra chuyện, dượng từng nhìn thấy tin tức về cháu trên báo, còn từng khen cháu đó.”

Bí thư Du vẫn nằm trên giường như cũ, không hề nhúc nhích. Mới hơn bốn mươi tuổi đầu, chính vào lúc sự nghiệp huy hoàng, phong cảnh vô hạn, lại chỉ có thể sống như người đã c.h.ế.t thế này, đúng là khiến người ta thổn thức.

Cố Nam Sóc thở dài, yên lặng nắm lấy tay bí thư Du, sẽ động ý niệm, một dòng nước ấm chảy từ hạt châu truyền qua bàn tay hai người đang nắm chặt, tràn vào trong cơ thể bí thư Du, từng tia liên tiếp truyền qua, cuồn cuộn không ngừng.

Lần trước Tống Giai bị thương ở chân, dưới tác dụng của hạt châu vết thương khôi phục rất nhanh, nhưng sau đó hắn thử dùng hạt châu với miệng vết thương khác, lại không hề có tác dụng. Cố Nam Sóc đoán, có lẽ năng lực của hạt châu không phải chữa khỏi, mà là chống lại thương tổn do nhân tố không bình thường gây ra, Ví dụ như hệ thống của Cố Kiều.

Nếu là như vậy, chắc chắn hạt châu sẽ có hiệu quả với bệnh tình của bí thư Du. Nhưng có lẽ là vì vết thương của bí thư Du quá nặng, lần này thời gian hạt châu nóng lên lâu hơn những lần trước đây hắn sử dụng vài lần. Cố Nam Sóc cảm nhận được rõ ràng, một số lượng lớn năng lượng đang biến mất trong cơ thể nó.

Qua khoảng hơn mười phút, hạt châu mới dần dần nguội đi. Cố Nam Sóc biết, đã đến lúc kết thúc. Hắn rút tay ra, quay người nắm lấy tay bà Du: “Dì Vân, dì đừng lo lắng, dượng là người tốt, người tốt thường có phúc. Nhất định dượng ấy sẽ tỉnh lại.”

“Dì cũng tin ông ấy sẽ tỉnh lại. Ông ấy đã hứa với dì, sẽ đi cùng dì hết quãng đời này, ông ấy sẽ không nuốt lời. Dì sẽ chờ ông ấy, dù bao lâu, dì đều chờ.”

Nói xong, bà Du quay đầu nhìn về phía chồng mình, vừa nhìn đã ngẩn ngơ.

Mí mắt thư ký Du rung lên một cái, từ từ mở mắt.

Trong lúc kinh ngạc, bà Du đứng bật dậy khỏi xe lăn: “Lão Du, ông tỉnh… Ông tỉnh rồi, đúng không?”

Bí thư Du há miệng, muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra được tiếng ê a. Bà Du vui mừng không chịu nổi: “Lão Du, ông đừng nóng vội, tôi đi gọi bác sĩ, tôi lập tức đi gọi bác sĩ tới đây.”

Cố Nam Sóc giữ bà ấy lại: “Dì Vân, dì ở lại đây với dượng đi, dượng vừa tỉnh lại, nhìn thấy gì có lẽ dượng sẽ yên tâm hơn chút, để cháu đi mời bác sĩ cho.”

Bà Du không khách sáo với hắn, vừa lau nước mắt kích động vừa gật đầu.

Bác sĩ tới, lại là một hồi bận rộn kiểm tra, cuối cùng đưa ra kết luận, bí thư Du đã không còn gì đáng ngại, chỉ là lâu không nói chuyện, mới dẫn tới cổ họng không thể phát ra âm thanh, hai ngày nữa sẽ tốt lên. Chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, không xuất hiện vấn đề gì khác, là có thể xuất viện.

Người nhà bà Du nhận được tin tức chạy tới, Du Uyển mừng quá khóc tu tu.

Thấy bọn họ như vậy, Cố Nam Sóc lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho một nhà ba người.

Ra khỏi bệnh viện, nhìn thấy hạt châu vất vả lắm mới tích cóp được chút công đức khôi phục lại vẻ sáng bóng ban đầu lần thứ hai trở nên ảm đạm, hắn không cảm thấy ảo não, ngược lại trong lòng còn rất vui mừng. Hắn vô cùng tò mò muốn biết, tình hình của bí thư Du và vợ ông ấy càng ngày càng tốt lên, Cố Kiều sẽ phản ứng thế nào nhỉ?

Ngày thứ ba. Cố Nam Sóc vừa rời giường, đã nghênh đón Nguyễn Thành Trạch đến cửa. Anh ta hỏi thẳng vào vấn đề: “Cậu đã làm gì vậy? Bên đồn công an nói với tôi, đột nhiên Cố Kiều giống như phát điên, còn nôn nóng bất an hơn trước đó, luôn miểng nói không thể nào, sao có thể đột nhiên tỉnh lại, sao vận may của tất cả đều khôi phục?”

Mắt Cố Nam Sóc híp lại thành một đường thẳng, cười như hồ ly.

“Cậu đừng cười! Rốt cuộc việc này có liên quan tới cậu hay không?”

Cố Nam Sóc cong môi: “Anh cảm thấy có liên quan tới tôi không?”

Nguyễn Thành Trạch thật sự không thể nghĩ ra được. Cố Nam Sóc chưa hề tiếp xúc với Cố Kiều, rốt cuộc hắn đã làm thế nào? Nếu nói là không liên quan, vậy thì vì sao Cố Nam Sóc lại cố ý nhắc nhở anh ta để ý kỹ Cố Kiều? Anh ta há miệng, nhất thời không biết nên nói gì.

Cố Nam Sóc thu lại nụ cười, nhìn về phía Nguyễn Thành Trạch. Hai ngày qua, hắn đã suy nghĩ rất lâu, nếu chỉ dựa vào một mình hắn, rất khó có thể hoàn thành kế hoạch của mình. Hắn phải tìm người giúp đỡ.
Bình Luận (0)
Comment