“Anh đã xem qua những lời Cố Kiều lẩm bẩm một mình được công an ghi lại, kết hợp những lời ấy lại với nhau, anh không cảm thấy có vấn đề gì sao?”
Khóe miệng Cố Thành Trạch run rẩy: “Có vấn đề gì? Chỗ nào cũng có vấn đề. Dựa theo lời cô ta nói, cô ta có thể thu lấy vận may của Uyển Nhi và cô dượng. Bây giờ bởi vì vận may của cô dượng và em họ khôi phục lại, cô ta bị phản phệ. Mấy thứ này đều là chuyện viển vông, là lực lượng kỳ quái, chẳng khác nào kẻ thần kinh đang nói hưu nói vượn!”
“Nếu không phải cô ta đang nói hươu nói vượn, không phải kẻ thần kinh thì sao?”
Nguyễn Thành Trạch ngây người: “Hả?”
“Anh có biết dượng tỉnh lại lúc nào không?”
“Ngày hôm qua!”
Cố Nam Sóc sửa đúng: “Vào mười hai giờ hai mươi lăm phút ngày hôm qua.”
Nguyễn Thành Trạch:???
“Nếu anh không tin, có thể gọi điện thoại tới bệnh viện hỏi dì Vân, hoặc là hỏi bác sĩ. Bác sĩ tới thăm khám chắc chắn có ghi lại thời gian.”
Nguyễn Thành Trạch: Vấn đề ở đây là tin hay không sao? Vấn đề là thời gian này có ý nghĩ gì? Cần anh ta hỏi thẳng ra sao?
Khóe miệng Cố Nam Sóc cong lên: “Trước đó tôi từng nói với cậu, hai ngày tới phải quan sát Cố Kiều cẩn thận, ghi chép lại thời gian chính xác. Cô ta nói thầm “Sao đột nhiên tỉnh lại” vào thời gian nào?”
Nguyễn Thành Trạch mở sổ ghi chép ra nhìn: “Vào mười hai giờ hai mươi lăm phút ngày hôm qua, ý cậu là, cô ta nói sao đột nhiên tỉnh lại là đang nói về dượng?”
Nói tới đây, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.
Cố Nam Sóc gật đầu: “Cùng thời gian. Cô ta còn đang ở trong phòng tạm giam. Anh nghĩ xem vì sao trong cùng một khoảng thời gian, bên kia vừa tỉnh lại, cô ta đã nhận được tin tức?”
Sắc mặt Cố Thành Trạch vô cùng khó coi. Không thể nào? Trong thời đại này không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể truyền tin tức nhanh như vậy. Trừ khi cô ta…”
“Loại bỏ tất cả khả năng không thể, còn dư lại khả năng vô lý nhất lại chính là sự thật.”
Nguyễn Thành Trạch không thể không tiếp thu tin tức khiến người ta kinh hãi như đang nói chuyện trên trời này, sắc mặt anh ta đen như mực: “Nếu thật sự như vậy, không thể thả cô ta ra ngoài.”
“Anh có cách nhốt cô ta mãi mãi không? Dùng danh nghĩa gì? Lý do gì? Không thể tìm được bất kỳ chứng cứ nào trong chuyện thay đổi thành tích thi đại học. Không thể dùng chuyện này để nhốt cô ta. Chẳng lẽ anh muốn báo cáo lên cấp trên đúng sự thật? Cấp trên sẽ tin không? Liệu bọn họ có cho rằng hai nhà Nguyễn Du không cam lòng, cố ý dùng biện pháp này chèn ép một cô gái không? Người ngoài sẽ nhìn hai nhà Nguyễn Du thế nào? Nhà họ Nguyên có bắt lấy điểm này để hãm hại hai nhà hay không?”
Từng vấn đề nổi tiếp nhau bay tới, Nguyễn Thành Trạch cứng họng, anh ta há miệng thở dốc: “Chẳng lẽ cứ để cô ta nhởn nhơ như vậy? Nếu thật sự giống như lời cậu nói, cô ta có bản lĩnh này, thả ra ngoài sẽ là tai họa lớn, không biết sẽ có bao nhiêu người khác sẽ gặp phải tai ương. Chúng ta cứ trơ mắt nhìn thôi sao?”
“Đương nhiên là không rồi! Đổi thành tích thi đại học không phải tội danh lớn, ít nhất hình phạt nhẹ hơn nhiều so với phóng hỏa g.i.ế.c người. Cho dù ép cô ta gánh tội danh này, hình phạt cũng sẽ không quá nặng. Cô ta có năng lực đặc biệt, biết đâu có thể tìm được đường sống từ trong chỗ chết. Cho nên, chúng ta phải tìm biện pháp, đảm bảo cô ta không thể xoay người.”
Nguyễn Thành Trạch ngẩng đầu: “Cậu có kế hoạch?”
“Đúng! Tôi cần anh làm giúp tôi ba việc. Thứ nhất, mời người của chính phủ đi điều tra về cuộc đời Cố Kiều, điều tra tất cả sự kiện không bình thường liên quan tới cô ta từ nhỏ tới lớn, dù tốt hay xấu đều phải ghi lại trong hồ sơ. Đặc biệt là về đám người thân thiết bên cạnh cô ta từng xảy ra biến cố, ví dụ như nhà họ Du, ví dụ như…”
Cố Nam Sóc ngừng một chút, mới nói tiếp: “Ví dụ như nhà họ Sở, tôi tra ra được cô ta đã từng tới nhà họ Sở.”
Nguyễn Thành Trạch lập tức hiểu rõ: “Cậu cho rằng lần trước nhà họ Sở xảy ra chuyện, có liên quan tới cô ta?”
“Chúng ta không có chứng cứ chứng tỏ chuyện này có liên quan với cô ta, Nhưng ít ra có thể tra ra được, trong chuyện này có bóng dáng cô ta. Người xảy ra chuyện đều từng tiếp xúc với cô ta, nếu một người là trùng hợp, hai người cũng là trùng hợp, vậy ba người, bốn người còn là trùng hợp sao? Chỉ cần để chính phủ thấy rõ điểm này, là đủ rồi.”
Như vậy, tất nhiên phía chính phủ sẽ nghi ngờ, dù không tin Cố Kiều có lực lượng kỳ quái, cũng sẽ cảm thấy chỉ sợ những việc này đều có bút tích của cô ta.
“Thứ hai, sau khi Cố Kiều ra ngoài, phái người theo dõi cô ta cả ngày lẫn đêm. Nhớ tìm người đáng tin cậy, có năng lực trinh sát và p hản trinh sát. Cô ta tiếp xúc với ai, có điểm nào khác thường, từng nói những câu nào, đều phải ghi chép lại, phát hiện ra vấn đề phải lập tức báo cáo.”
Nguyễn Thành Trạch vui vẻ đồng ý: “Chuyện thứ ba thì sao?”
“Dẫn tôi tới đồn công an, tôi muốn gặp mặt cô ta một lần.”