Nuông Chiều Con Dâu – Niệm Niệm Bất Vong

Chương 22

Thiếu gia nhà họ Ngô tên là Ngô Gia Hoà, năm nay cũng gần 30 tuổi, cũng là một tên hoa hoa công tử. Ở bên ngoài có không ít hồng nhan tri kỷ nhưng chưa từng tu thành chính quả, những việc này ngay cả một việc Giang Tuyết Nịnh không hề biết. Cô với Giang gia rất ít khi qua lại, có nói cũng chỉ nói cái tốt.

Hôm nay là tiệc đính hôn của hai nhà Ngô Giang, yến tiệc được tổ chức ngay tại khách sạn 5 sao của Ngô gia. Trần nhà thiết kế không gian mở bằng khung thép kính, lúc này nhìn lên có thể thấy một bầu trời đầy sao. Mọi người xung quanh đều mặc những bộ đồ lộng lẫy, khuôn mặt đều trưng nụ cười giả dối, nói những lời giả dối lấy lòng lẫn nhau, cho dù biết hay không thì trên mặt họ lúc nào cũng treo nụ cười. Chính vì điều này mà Giang Tuyết Nịnh không hề thích những buổi tiệc xã giao như này.

Khách khứa đã vào bàn, khúc nhạc cũ kĩ vang lên cùng những lời chúc dập khuôn nhàm chán. Vốn dĩ Giang Tuyết Nịnh chỉ định tùy ý trang điểm một chút nhưng buổi chiều lại bị Cố Thần Quang lấy cớ xã giao lôi ra ngoài. Thời điểm trở về liền biến thành như bây giờ.

Cô mặc trên mình một bộ váy cúp ngực màu trắng với lớp ren mỏng manh tôn lên đôi chân trắng nõn cao ráo và đường cong tinh tế.

Ánh mắt cô luôn lơ đãng mà nhìn về phía Cố Thần Quang, đôi mắt long lanh như mặt hồ mùa thu tràn ngập thâm tình. Từng cái cau mày, từng nụ cười của cô đều duyên dáng, tự nhiên, yêu kiều.

Mái tóc cô được vấn lên đơn giản với một cái kẹp tóc bằng pha lê, tinh tế và trang nhã, vài sợi tóc tự nhiên rủ xuống. Đôi tai trắng nõn hồng nộn thấp thoáng khuyên tai nho nhỏ. Khuôn mặt cô trước sau luôn mang theo nụ cười mỉm như có như không, mắt ngọc mày ngài, cô giống như trang điểm kiểu gì cũng tỏa ra tiên khí.

Cho dù cô chỉ yên lặng ngồi trong góc cũng có không ít những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu bắn tới. Trong ba anh em thì chỉ có cô không tham gia qua bất cứ bữa tiệc nào trong nhà cho nên rất ít người biết đến cô.

Ánh mắt Ngô Gia Hoà ý vị không rõ, người chị vợ này hắn đã từng thấy qua ảnh trong điện thoại của Giang Tuyết Kỳ, không nghĩ tới cô so với ảnh chụp mê người hơn rất nhiều.

Giang Tuyết Kỳ rất tức giận, đây là tiệc đính hôn cô ta bỏ công sức ra chuẩn bị, vốn dĩ cô ta mới là nhân vật chính, Giang Tuyết Nịnh thật đáng chết, từ nhỏ đã luôn đoạt đi sự nổi bật của cô ta.

Sau khi nói vài câu cho đủ bộ lệ, Giang Tuyết Kỳ chờ không nổi mà kéo Ngô Gia Hoà đi đến chỗ Giang Tuyết Nịnh. Lại nói Cố Thần Quang cũng không thích ồn ào nên bên này chỉ có hai người.

“Chú Cố, chị, đây là Gia Hoa.” Giang Tuyết Kỳ kéo Ngô Gia Hoà, trên mặt tràn ngập đắc ý. Sau khi làm quen xong thì Giang Tuyết Kỳ lại cố ý cùng Giang Tuyết Nịnh nói: “Chị, anh rể đâu? Như thế nào không cùng chị đến đây. Anh ấy vội gì mà nhà mẹ vợ cũng chưa từng cùng chị trở về. Chú Cố, chú cần phải cho anh rể một chút thời gian để anh ấy ở cùng chị cháu chứ~”

Giang Tuyết Kỳ dương dương tự đắc, dù cô có xinh đẹp, ưu tú thì thế nào, còn không phải không ai yêu, người đàn ông của mình cũng quản không được, có cái gì mà đắc ý.

“Giang tiểu thư không cần lo, gia nghiệp Cố gia tuy nhỏ nhưng là việc vặt mỗi ngày rất nhiều, không phải việc gì cũng có thời gian để tham gia. Hôm nay tôi có chút mệt mỏi, vừa rồi lại uống hai ly, Nịnh Nịnh, nhờ con đưa ta trở về.”

Nói xong liền đứng dậy, Giang Tuyết Nịnh dẫm lên giày cao gót đi theo phía sau. Giang Tuyết Kỳ hậm hực dậm chân, Ngô Gia Hoà bên cạnh cũng muốn tức chết. Là bị chính vị hôn thê ngu xuẩn này chọc giận. Hắn cùng Giang gia liên hôn chỉ vì muốn thông qua Giang gia móc nối với Cố gia. Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt đã bị phá hỏng.
Bình Luận (0)
Comment