Khúc nhạc đệm nhỏ này ngoài 4 người bọn họ thì không ai để ý cả. Vốn dĩ định ngày hôm sau tiệc đính hôn sẽ trở về nhưng mẹ Giang lại bảo Giang Tuyết Nịnh ở lại một ngày, lý do là cô đã lâu không gặp ông bà ngoại, sẵn đây Giang Tuyết Kỳ cùng Ngô Gia Hoà đi thăm họ.
Trong ấn tượng của Giang Tuyết Nịnh, hai ông ba ngoại đối với cô vẫn rất tốt nên cô liền đồng ý. Cố Thần Quang cũng muốn đi cùng nhưng thân phận không cho phép nên ngày hôm sau liền rời khỏi Giang gia. Nhưng cũng không về thành phố H mà chờ Giang Tuyết Nịnh tại khách sạn gần đó, chờ cô gặp xong liền cùng hắn trở lại thành phố H.
Lần này Giang Tuyết Kỳ đính hôn nhưng ông bà ngoại cũng không đến, người già thân thể không được tốt lại ở quá xa. Tuy rằng điều kiện tốt nhưng bọn họ vẫn thích sự yên bình của nông thôn hơn.
Đây là lần đầu tiên Cố Thần Quang ở trong khách sạn trong thôn trấn. Tuy nói là khách sạn nhưng vị trí lại hẻo lánh, A Thành sợ có gì bất trắc xảy ra nên mang vài người mặc thường phục đi cùng.
Căn nhà của ông bà ngoại vẫn là căn nhà cũ trước đây, trong vườn là rất nhiều loại hoa cỏ ông ngoại cô trồng, phía trong là nhà ở kiểu cũ, đồ vật trong nhà đều là đồ lâu năm. Hai ông bà thấy Giang Tuyết Nịnh thì rất vui vẻ, nhưng thật ra có chút ngoài ý muốn, Giang Tuyết Kỳ – người không bao giờ muốn ở đây lại ở lại.
Giữa trưa Giang Tuyết Nịnh giúp đỡ hai ông bà rửa rau nấu cơm, còn Giang Tuyết Kỳ và Ngô Gia Hoà lại như người ngoài cuộc. Trong bữa ăn, Giang Tuyết Kỳ hưng phấn lấy ra chai rượu vang đỏ mình mang đến, nói là hiếu kính ông ngoại, ân cần rót rượu cho mọi người.
Tửu lượng Giang Tuyết Nịnh không tốt lắm, ngày thường rất ít uống rượu, nhưng hôm nay là cùng ông bà ngoại nên cũng không tiện cự tuyệt. Uống xong một ly lại ăn chút đồ ăn, cô cảm thấy có chút choáng váng.
“Chị làm sao mà một chén đã say rồi.” Trong tiếng nghi vấn của Giang Tuyết Kỳ, Giang Tuyết Nịnh gục lên bàn, gương mặt đỏ bừng, làm cho ông bà ngoại bị doạ chết khiếp.
Giang Tuyết Kỳ ăn không nhiều lắm liền lấy cớ Giang Tuyết Nịnh say nên muốn đưa cô trở về. Ông bà ngoại vốn muốn giữ người nhưng lại bị Giang Tuyết Kỳ cự tuyệt.
“Ông chủ, Giang nhị tiểu thư đem thiếu phu nhân mang đi. Thiếu phu nhân giống như bị choáng váng.” Nghe người đi theo bảo vệ Giang Tuyết Nịnh báo lại, Cố Thần Quang cảm giác có chút bất an: “Các cậu theo sau, tôi lập tức đến, có tình huống đặc biệt các cậu liền trực tiếp động thủ.”
“Vâng thưa ông chủ.”
Cố Thần Quang vừa ngồi vào trong xe, di động liền vang lên: “Alo, ông chủ, việc ngài bảo tôi tra đã có kết quả, thiếu phu nhân thực sự không phải người Giang gia, mà là con của một người bạn thân của Giang Hải Ba. Chi tiết cụ thể không rõ lắm, kết quả kiểm tra DNA đã gửi đến di động của ngài.”
“Đã biết, tôi hiện tại đang bận, trở về sẽ nói chuyện với cậu sau.”
Hiện tại Cố Thần Quang lo lắng nhất là cô gái ngốc kia. Cô tuy lạnh lùng nhưng với người thân vẫn luôn là một sự tồn tại quan trọng, bằng không trước đây cũng không hy sinh hạnh phúc cả đời mình mà gả lại đây.
Giang Tuyết Nịnh mê man, Ngô Gia Hoà cũng không lái xe trở lại Giang gia mà hướng tới khách sạn Hoàng Tước. Sau khi nghe báo cáo, Cố Thần Quang liền để bọn họ trực tiếp chặn đầu xe, hắn cũng sợ hãi, hắn không quan tâm việc này sẽ gây ảnh hưởng thế nào đến giao thông. Hắn chỉ muốn cô được an toàn.
Xe đột nhiên bị ngăn lại, Ngô Gia Hoà cùng thủ hạ của Cố Thần Quang nổi lên xung đột. Sau khi tất cả được khống chế, Giang Tuyết Nịnh được đưa lên một chiếc xe khác đi tới phía xe của Cố Thần Quang.
“Ông chủ, tôi đã cứu được người, bất quá nhìn giống như trúng dược.”
“Đã biết, trước đem người đưa lại đây. Còn hai người kia các cậu nghĩ cách làm cho bọn họ mở miệng.” Thanh âm của Cố Thần Quang vô cùng lạnh nhạt, người quen thuộc hắn đều biết đây là dấu hiệu hắn tức giận. Dám chạm vào nghịch lân của hắn, hắn sẽ khiến bọn họ phải trả giá đắt.