Nuông Chiều - Nam Lâm Đậu Đậu

Chương 17

Diễn viên nhận vai nữ chính vốn yếu về kỹ năng diễn xuất, đã thế còn bị tổng đạo diễn Lâm Hành Hành nổi tiếng khó tính trách mắng từ hôm qua đến giờ, nay còn phải nghe những lời tàn nhẫn, nói thật mặt mũi của cô ta ở đoàn làm phim đều bị ném hết xuống sông xuống biển. Dưới tình huống áp lực nặng nề, cơ hội quay thành công có xác suất là số không.

Không ngoài dự đoán, cảnh quay cuối cùng càng quay càng nát bét, ngay cả Vu Đằng không phải người trong nghề cũng cảm thấy không được.

Nữ diễn viên kia không cần Lâm Hành Hành phải đuổi, cô ta lau nước mắt rồi nhanh chóng rời khỏi đoàn làm phim. Vu Đằng đứng từ xa nên không nhìn rõ được nét mặt của Lâm Hành Hành, cô hiếu kì hỏi Khai Tư: “Nữ chính sẽ không bỏ vai chứ chị?”

Khai Tư bình tĩnh nói: “Cô ta đâu còn mặt mũi ở lại nơi này, may mà mới bấm máy chưa được bao lâu, với lại đạo diễn Lâm nhà em khó chịu với người ta thế kia, bây giờ cô ta rời đi mới không gây tổn thất lớn cho đoàn làm phim.”

Nhận ra giọng điệu Khai Tư tràn đầy lạnh lẽo, Vu Đằng kéo tay cô: “Chị sao vậy?”

Khai Tư lắc đầu, khóe môi hơi nhếch: “Trước kia cô ta từng có quan hệ với Tần Liệt.”

Thì ra là như vậy… Khai Tư đối với Tần Liệt chính là vừa yêu vừa hận, người ngoài như Vu Đằng không hiểu được, nhưng nhớ tới những tin tức không hay ho về Tần Liệt, Vu Đằng biết Khai Tư cũng không dễ dàng gì.

So với Khai Tư, cô thấy mình vẫn may mắn hơn nhiều. Mặc dù Lâm Hành Hành nhiều tin đồn không hay về đời tư, nhưng chí ít hiện tại cô đã biết mấy tin đồn kia hoàn toàn không có căn cứ.

Buổi trưa, sau khi cơm nước xong xuôi, Vu Đằng phát hiện cái miệng của mình đúng là thiêng. Buổi sáng cô mới nói mấy tin đồn về Lâm Hành Hành đều không có căn cứ, buổi trưa anh đã bị fan của nữ diễn viên kia mắng lên hot search với tội danh bắt nạt phụ nữ.

Cái mũ này chụp cũng có phần nặng nề, để tăng thêm tính chân thật của tin tức, trang báo kia còn tung cả ảnh chụp biểu cảm khó chịu của Lâm Hành Hành.

Nhân viên đoàn làm phim đứng ra giải thích đạo diễn Lâm chỉ làm đúng công việc của mình, việc nữ diễn viên rút khỏi bộ phim là do không đủ năng lực. Nhưng những lời này nhanh chóng bị dập tắt bởi sự công kích của người hâm mộ, đây không khác gì giọt nước rơi xuống biển rộng.

Buổi chiều, người mới được sắp xếp thay thế cho nữ diễn viên sáng nay đã đến chào hỏi mọi người trong đoàn làm phim, mới có mấy phút mà tin tức này nhanh chóng lọt ra ngoài, trong nháy mắt người mắng Lâm Hành Hành càng nhiều, bọn họ nói anh dùng trăm phương ngàn kế để đưa người của mình vào bộ phim.

Trưa nay ăn cơm cùng mọi người, Vu Đằng mới biết người mới cũng thuộc công ty quản lý của Tần Liệt, Lâm Hành Hành từng gặp đối phương nên cảm thấy cô ấy rất phù hợp với vai diễn, hơn nữa ảnh đế Ngụy Hạc Trường cũng hài lòng về bạn diễn mới, chính vì vậy vai nữ chính mới được thay thế nhanh như vậy.

Thế nhưng những chuyện này chỉ người trong cuộc mới biết, còn cộng đồng mạng vẫn mắng chửi một cách phiến diện. Vu Đằng thấy vậy bèn lên weibo đòi lại công bằng cho Lâm Hành Hành.

Weibo của Vu Đằng bình thường chỉ dùng để ăn dưa với đu tin tức, không có danh tiếng gì, người theo dõi cũng chỉ hơn mười người, lời nói của cô không hề có trọng lượng, đã thế còn bị người ta mắng ngược lại.

Nhìn trên màn hình xuất hiện mấy câu chửi tục tĩu, Vu Đằng tức giận tắt cả điện thoại. Nhưng mấy phút sau, vì không cam tâm nên cô lại mò lên weibo để theo dõi tình hình.

Cả buổi chiều, Vu Đằng trải qua với tâm trạng không mấy vui vẻ, Lâm Hành Hành thì ngược lại, anh vẫn thản nhiên lên kế hoạch về tiến độ quay phim. Nhân vật nữ chính thay đổi giữa chừng, để điều chỉnh cho kịp tiến độ, anh lại càng bận rộn hơn ngày thường.

Buổi tối, Ngụy Hạc Trường kết thúc cảnh quay của mình, Lâm Hành Hành vẫn còn vài việc cần bàn bạc với tổ quay phim. Ngụy Hạc Trường thấy Vu Đằng ngồi ngẩn người một chỗ, anh hỏi cô: “Bây giờ anh về nhà, em có muốn về cùng luôn không?”

Ngụy Hạc Trường hỏi lần thứ hai thì Vu Đằng mới nghe thấy, cô lắc đầu, vụng về tìm một cái cớ để từ chối: “Em có hẹn đi ăn cơm với một chị trong tổ đạo cụ, anh Ngụy về trước đi, em cảm ơn nha.”

Ngụy Hạc Trường khẽ cười: “Ừm, em nhớ chú ý an toàn.”

Đợi Ngụy Hạc Trường rời đi, Vu Đằng mới lặng lẽ đi đến phòng nghỉ của Lâm Hành Hành. Lúc này phòng nghỉ vô cùng yên tĩnh, ngồi không nhàm chán, cô bèn leo lên giường Lâm Hành Hành để nằm nghịch điện thoại. Không phải người ta hay nói tin tức giới giải trí thay đổi chóng mặt à? Tại sao thời gian trôi qua lâu như vậy, tin tức Lâm Hành Hành bắt nạt nữ diễn viên vẫn nằm top 1 trên bảng tìm kiếm?

Bình luận nhảy liên tục, có một tài khoản là fan của nữ diễn viên vẫn không ngừng mắng chửi: [Lâm Hành Hành là loại rác rưởi, không chiếm được Bảo Bảo nhà chúng ta nên mới thẹn quá hóa giận, ai mà không biết sự bẩn thỉu, chuyên bắt nạt người mới của anh ta? Mấy năm gần đây, những diễn viên xinh đẹp bị anh ta sỉ nhục còn ít sao?]

Vu Đằng ngẫm lại mình cũng từng hiểu nhầm Lâm Hành Hành, cô còn đưa tin lá cải về anh và chị Giang Tình, sau khi suy nghĩ trong chốc lát, cô bèn bình luận trả lời: [Lâm Hành Hành không phải loại người như vậy, về sau nếu không có chứng cứ thì mong mọi người đừng nói lung tung.]

Đối phương cũng không chịu kém cạnh: [Ha ha ha, bạn dựa vào đâu mà nói như vậy?]

Vu Đằng: [Dựa vào việc tôi là vợ của anh ấy.]

[ Đù má, cười xỉu =))) Ai mà không biết Lâm Hành Hành ăn cả nam lẫn nữ, xin hỏi bạn là gái gọi hay là trai bao của anh ta???]

Lần này Vu Đằng tức giận tím ruột tím gan, cô cắn môi suy nghĩ để làm sao phản kích lại đối phương, đúng lúc này cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Lâm Hành Hành uống một hớp nước, vẻ mặt tự nhiên bước vào phòng, xem ra anh đã đổ cốc nước chanh kia rồi.

Thấy Vu Đằng vẫn còn ở đây, Lâm Hành Hành thấy hơi khó hiểu, anh tưởng cô về cùng Ngụy Hạc Trường: “Sao cô còn chưa về nhà?”

Vu Đằng bĩu môi, dáng vẻ không muốn nói nhiều: “Ừm.”

Lâm Hành Hành mỉm cười, anh đưa cốc nước hình pikachu cho cô: “Uống ngụm nước.”

Vừa nãy cô thấy anh mới uống, chắc là nước này không có vấn đề. Vu Đằng nhận lấy cốc nước, đúng lúc đang khát, cô bèn uống một ngụm thật to, ngay sau đó cô liền cảm thấy răng mình ê buốt đến tận óc.

Vu Đằng mới nuốt xuống một nửa, còn một nửa vẫn nằm trong khoang miệng. Bây giờ cô nuốt xuống không được, nhổ ra cũng không có chỗ để nhổ, cô nhíu chặt mày, bất mãn lườm Lâm Hành Hành.

“Ha ha ha”, Lâm Hành Hành cầm cốc giấy rót nước, sau đó sung sướng uống một ngụm, “Vợ chồng là phải đồng cam cộng khổ, chia sẻ ngọt bùi, thế nào? Uống ngon không?”

Vu Đằng túm tay Lâm Hành Hành, cô nhổ một nửa còn lại vào trong cốc giấy, “Đồ đáng ghét.”

Phí công cô đi đòi công bằng trên mạng cho anh ta, kết quả bị người ta đối đãi thế đó.

Lâm Hành Hành hùng hồn nói: “Tại cô chơi tôi trước.”

“Nhưng không có nghĩa anh cũng chơi lại tôi như vậy!” Vu Đằng không phục.

Vu Tinh Không vừa đi đến cửa phòng nghỉ đã nghe được một câu như vậy.

Cậu cảm thấy mình làm trợ lý thật vất vả, lúc nãy đạo diễn Lâm dặn cậu đến phòng nghỉ gọi anh để lát nữa còn mở cuộc họp, nhưng bầu không khí này… thích hợp đi vào sao? Vu Tinh Không chần chừ nửa phút, cuối cùng quyết định nói mọi người về nhà sớm với gia đình, làm phiền đêm xuân của người ta là sẽ gặp báo ứng.

Trợ lý không đến gọi, Lâm Hành Hành cũng quên luôn mình còn có cuộc họp. Thấy sắc mặt Vu Đằng bỗng nhiên trở nên tủi thân, anh đứng bên cạnh nói: “Không đến mức vậy chứ, chỉ là nước chanh thôi mà, tôi cũng uống đó thôi.”

Vu Đằng không hiểu cảm giác tủi thân này từ đâu tới, cô phải gắng lắm mới ngăn mình không rơi nước mắt. Bình thường đã bị anh châm biếm là đồ nhà quê, giờ còn thêm cái biệt danh ma khóc nhè, hình tượng của cô sẽ không còn gì mất. Vu Đằng dụi mắt, “Tôi không sao.”

Lâm Hành Hành đứng trước mặt Vu Đằng, nhìn dáng vẻ khác thường của cô, anh bèn dụ dỗ: “Cô muốn ăn món gì nào, tôi đưa đi mua.”

Vu Đằng vứt hết cả liêm sỉ, “Tôi muốn ăn gà nướng đất sét.”

Vu Đằng cực kỳ yêu thích món gà nướng đất sét của quán kia, món này rất khó mua, chủ quán thuộc dạng khó tính, không ai có thể đi cửa sau, muốn ăn món này của ông chỉ có thế ngoan ngoãn chịu khó xếp hàng.

Vì hương vị của nó rất ngon và độc đáo nên luôn có nhiều người xếp hàng dài để chờ mua. Lần trước Lâm Hành Hành muốn khoe khoang nên đã cố ý chạy đến đây mua, đợi nửa ngày mới mua được một con cho Vu Đằng, Vu Đằng ăn xong liền nghiện.

“Được được được, gà nướng đất sét thì gà nướng đất sét”, Lâm Hành Hành kéo Vu Đằng xuống giường, sau đó đá đôi giày lại gần cho cô, “Xỏ giày vào rồi chúng ta đi ăn gà.”

Lúc hai người đến nơi, quả nhiên trước cửa tiệm có một hàng dài người đang đứng đợi. Vu Đằng kiễng chân lên nhìn, nhưng không thể nhìn thấy người đứng hàng đầu, Lâm Hành Hành đứng sau bật cười: “Đồ lùn, cô đi cà kheo cũng không cao bằng tôi.”

Vu Đằng không ngốc đến nỗi đi so sánh chiều cao với anh, cô hứ một tiếng rồi ngoan ngoãn đứng yên.

Đứng đợi như này, Lâm Hành Hành thật sự không có kiên nhân, điện thoại lại không có gì để nghịch, anh liền quay sang quấy rầy Vu Đằng đang nghe nhạc, anh rút một bên tai nghe từ tai cô và cắm vào lỗ tai mình. Nghe được nửa phút, Lâm Hành Hành lập tức khịt mũi coi thường: “Quá quê mùa.”

“Vậy anh trả lại cho tôi.”

“Không trả”, Lâm Hành Hành mỉm cười, “Dù sao có còn hơn không.”

Hai người dùng chung một bộ tai nghe, nghe hết phân nửa đống nhạc vàng trong danh sách nhạc. Đằng sau bọn họ vẫn còn nhiều người xếp hàng, để chiều lòng toàn bộ khách hàng, ông chủ đã giới hạn số lượng mua của mỗi người, nên Lâm Hành Hành và Vu Đằng chỉ mua được một con.

Trở lại xe ô tô, nhìn Vu Đằng hít hà gà nướng đất sét trên tay, Lâm Hành Hành đạp chân ga rồi lại không nhịn được mà bắt đầu chế giễu cô: “Ăn ngon vậy cơ à? Tôi cảm thấy cũng bình thường mà.”

“Ngon chứ”, Vu Đằng nghiêm túc giải thích, “Chắc chắn chủ quán đã sử dụng bí quyết gia truyền, tôi đã thử làm theo nhiều lần nhưng không tài nào làm giống được hương vị như của quán.”

“Đó là do cô không có kiến thức”, Lâm Hành Hành vô tâm nói, “Ai bảo cô không được thưởng thức nhiều món ngon, nếu cô mà được ăn thì chắc chắn không dời nổi bước chân. Cô nhìn đi, hai chúng ta ở đây lãng phí cả tiếng đồng hồ, ngu ngốc xếp hàng chỉ đề mua một con gà.”

Lâm Hành Hành nói năng tùy tiện đã quen, hơn nữa tính cách anh luôn như vậy khi ở chung với Vu Đằng, cho nên anh cảm thấy mấy lời mình nói rất bình thường.

Mặc dù anh cằn nhằn là thế, nhưng khi xếp hàng thì vẫn rất ngoan, chẳng qua lời nói ra khỏi miệng thì không dễ nghe mấy.

Vu Đằng ôm túi gà nướng đất sét, giọng điệu dần lạnh lẽo: “Đúng là tôi chưa từng được ăn nhiều món ngon.”

“Chứ sao nữa”, Lâm Hành Hành tiếp tục lái xe, anh nghiêng đầu nhìn Vu Đằng, “Ai bảo cô là đồ nhà quê.”

Vu Đằng càng tủi thân khi nghe mấy lời này, khóe mắt cô bỗng dưng cay cay, cô hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng nói: “Dù tôi chưa được ăn nhiều món ngon, nhưng anh cũng không được gọi tôi là đồ nhà quê.”

Đúng lúc này Lâm Hành Hành lại mở nhạc nên không nghe rõ cô vừa nói cái gì, anh lẩm bẩm hát theo bản nhạc tiếng Pháp và còn cười nói với Vu Đằng: “Nào, bây giờ ông xã sẽ đưa em đi vun đắp tình cảm, let’s go!”

Vu Đằng đột nhiên vươn tay ra tắt nhạc, Lâm Hành Hành quay đầu nhìn cô: “Sao…”

Còn chưa nói hết lời, anh đã thấy mặt Vu Đằng dàn dụa nước mắt, trong lòng anh luống cuống không biết phải làm sao, giọng nói cũng nhỏ lại: “Cô làm sao vậy, đau lòng khi nghe thấy bài hát này? Không nhìn ra quê mùa như cô lại nghe hiểu tiếng Pháp.”

Câu cuối cùng của Lâm Hành Hành mặc dù vẫn mang giọng điệu trêu chọc, nhưng có thể nghe ra bên trong có sự lấy lòng rất rõ ràng.

Vu Đằng đẩy cửa muốn xuống xe, tuy nhiên cửa lại không mở được, cô mím môi ôm gà nước đất sét rồi nhìn thẳng vào anh, “Mở cửa!”

“Em định làm gì”, giọng điệu Lâm Hành Hành càng lúc càng yếu ớt, bên ngoài toàn xe là xe, đã thế anh cũng không hiểu Vu Đằng đột nhiên xảy ra chuyện gì, “Có chuyện gì thì cứ nói với ông xã, ông xã sẽ giải quyết cho em.”

“Mở cửa!” Vu Đằng khóc thành tiếng, “Tôi nói anh mở cửa!”

Lâm Hành Hành chưa từng thấy dáng vẻ này của Vu Đằng, trong lòng anh khẽ run, anh vừa ấn nút mở cửa vừa cố gắng thuyết phục cô: “Đằng Đằng, đừng gây chuyện nữa. Xe cộ bên ngoài không có mắt, em nhỏ bé như vậy, lại một mình đi xuống xe, chẳng may bị…”

Anh còn chưa nói xong, Vu Đằng đã ôm túi gà nhảy xuống đường, xe phía sau đột nhiên phanh gấp, lái xe tức giận ấn còi ầm ĩ, đoạn đường xung quanh nhanh chóng bị tắc ngẽn, Lâm Hành Hành chỉ kịp nhìn thấy thân hình nhỏ bé gầy gò của Vu Đằng dần biến mất trong màn đêm.

__

Moe: Chương sau là bước ngoặt về tình cảm, khoảng cách xa lạ giữa hai người sẽ dần biến mất, nên Moe sẽ bắt đầu đổi lại xưng hô cho đôi chính là “Anh – Em & Em – Anh” nha cả nhà
Bình Luận (0)
Comment