Có không ít tài xế tức giận mắng chửi người, Lâm Hành Hành lại không thể bỏ xe ở đấy để đi, anh nhanh chóng tìm một bãi đậu xe gần đó, sau đó lập tức xuống xe rồi gọi điện cho Vu Đằng, nhưng không ngờ cô lại tắt nguồn điện thoại.
Trời ạ, cô ngốc này bị làm sao vậy? Lâm Hành Hành vừa buồn bực vừa tiếp tục chạy đến chỗ Vu Đằng xuống xe vừa rồi. Hiện tại trời đã tối, cô một mình lang thang trên đường… sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Lâm Hành Hành cảm thấy hormon trong cơ thể mình đang bài tiết nhanh gấp đôi, anh cuống cuồng gọi to tên cô giữa đường cái đông đúc, nhưng không một ai để ý tới dáng vẻ ngốc nghếch này của anh.
Tìm xung quanh một vòng, anh vẫn không hề thấy bóng dáng quen thuộc.
Lúc này Lâm Hành Hành mới nhớ tới mình có thể hỏi Khai Tư, nếu như anh không nhầm thì Vu Đằng có một người bạn tên như vậy. Anh vội lấy điện thoại ra gọi mới phát hiện mình không có số điện thoại của Khai Tư, Lâm Hành Hành bèn gọi thẳng cho Tần Liệt.
Khương Ngôn nhận điện thoại thay Tần Liệt: “Ôi đạo diễn lớn, anh dẫn chị dâu nhỏ đến đây chơi cùng mọi người, tất cả đều đang ở đây.”
Lâm Hành Hành nhíu mày: “Cậu đưa máy cho Tần Liệt.”
Dù sao cũng chơi cùng nhau nhiều năm, Khương Ngôn có thể nhận ra giọng điệu khác thường của Lâm Hành Hành, anh cũng không nhiều lời: “Ok, em sẽ chuyển máy cho Tần Liệt, hai người có gì thì từ từ nói chuyện.”
“Có chuyện gì vậy?” Tần Liệt đang uống rượu, giọng nói mang vẻ ngà ngà say.
“Cậu giúp tôi gọi điện hỏi Khai Tư xem Vu Đằng có qua chỗ cô ấy hay không?”
“Không có”, Tần Liệt ra hiệu cho những người khác vặn nhỏ nhạc xuống, “Khai Tư đang ở cùng bọn tôi.”
Thời gian đã trôi lâu như vậy mà Vu Đằng cũng không đi tìm Khai Tư, vậy cô ấy có thể đến chỗ nào? Cảm giác hốt hoảng lập tức dâng lên khiến Lâm Hành Hành càng cuống cuồng lo lắng: “Vu Đằng biến mất rồi.”
Nghe thấy lời này, Tần Liệt cũng tỉnh táo hơn đôi chút: “Cậu đang ở đâu, chúng tôi qua tìm người cùng cậu.”
“Không cần vội, có thể cô ấy đi về nhà, hoặc là về nhà mẹ đẻ. Nói đến đây, tôi còn chưa được gặp bố mẹ cô ấy.”
Lâm Hành Hành vẫn ôm hy vọng, nhưng Tần Liệt chơi cùng anh từ thời cởi truồng tắm mưa có thể nhận ra sự khác thường trong lời nói của bạn mình. Tần Liệt bắt đầu cuống lên, lời nói cũng nặng hơn bình thường: “Trở về nhà mẹ đẻ cái quần què, cậu không biết Vu Đằng là trẻ mồ côi sao?”
Lâm Hành Hành đứng yên tại chỗ, cả người anh cứng ngắc… Tần Liệt nói Vu Đằng là trẻ mồ côi…
Anh nhớ Vu Đằng từng nói nhìn thấy món ngon thì muốn ăn nhiều hơn một chút có làm sao? Tay nghề nấu nướng của cô giỏi như vậy, cô biết nấu rất nhiều món nhưng từ khi quen biết nhau đến giờ, cô không bao giờ cho phép anh lãng phí đồ ăn, cô còn biết tận dụng đồ thừa để chúng không phí phạm.
Từ bé đến lớn, cô chưa bao giờ đi máy bay, cho nên mỗi lần anh phóng nhanh, cô đều sợ run lẩy bẩy.
Cô nói cô thích hương vị độc đáo của món gà nướng đất sét➀, vậy mà anh lại bảo cô là đồ nhà quê… cho nên cô mới khóc nức nở như vậy…
Lâm Hành Hành hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường, nhưng bây giờ anh lại không biết Vu Đằng đang ở đâu.
Mấy người Tần Liệt và Khương Ngôn chạy tới rất nhanh, Khai Tư nhìn thấy Lâm Hành Hành liền tức giận muốn đánh người: “Rốt cuộc Đằng Đằng đã xảy ra chuyện gì? Đằng Đằng đã trả lại căn hộ mà mình thuê rồi, ngoại trừ nhà anh ở Hải Thành thì em ấy không còn chỗ nào để đi cả, anh không biết điều đó sao?”
Lâm Hành Hành im lặng, anh vừa gọi điện hỏi bảo vệ khu biệt thự, nhưng họ nói Vu Đằng chưa về nhà.
Tần Liệt kéo Khai Tư ra ngoài: “Tìm Vu Đằng trước đã.”
Khương Ngôn tiến lại gần, anh vỗ vai Lâm Hành Hành: “Đừng lo lắng, chị dâu nhỏ nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Nhưng thành phố thì rộng lớn, còn cô ấy lại quá đỗi bé nhỏ, làm thế nào anh mới tìm được cô?
Lâm Hành Hành và những người khác đã tìm đủ mọi cách, thậm chí bọn họ còn đến trung tâm quản lý xem camera giám sát đường bộ để lần theo dấu vết của Vu Đằng, nhưng phương hướng của Vu Đằng không cố định, chỉ qua hai con phố đã không thấy tăm hơi cô ở đâu.
Lâm Hành Hành vận dụng quan hệ trong nhà, ông nội Lâm lập tức gọi điện chất vấn anh: “Thằng nhóc xấu xa, mày đã làm gì Đằng Đằng của ông rồi hả?”
Lâm Hành Hành tựa lưng vào ghế, anh không còn sức lực để giải thích, chỉ đáp lại đơn giản một tiếng: “Ông nội.”
Người kiêu ngạo như cháu trai của ông lại thể hiện trạng thái mệt mỏi như này, ông nội Lâm nghe thấy cũng đau lòng, ông im lặng một lát rồi tiếp tục nói: “Cãi nhau thì cãi nhau, sao lại ầm ĩ đến nỗi bỏ nhà đi. Đều tại mày khiến Đằng Đằng của ông tức giận, mau mau tìm người về đây cho ông.” Ông nội Lâm nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Hành Hành gục đầu xuống vô lăng xe, anh khẽ thở dài một hơi.
Không thể tìm người qua hệ thống camera giám sát, bọn họ chỉ có thể tự lực cánh sinh.
Những nơi đón trả khách trong khoảng thời gian đó, các cửa hàng chưa đóng cửa, thậm chí là quán trà sữa hay quán bánh ngọt… có thể hỏi bọn họ đều đã hỏi, nhưng Vu Đằng giống như bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn không thể tìm thấy tung tích.
Sắc trời đen như mực dần chuyển sang trắng xóa, những tia nắng ban mai đã bắt đầu lấp ló phía đằng xa. Lâm Hành Hành đút hai tay túi quần, anh dựa cả người lên xe ô tô, buồn bực châm điếu thuốc.
Bỗng nhiên điện thoại vang lên, Khương Ngôn gọi điện tới, lời ít ý nhiều nói: “Đã tìm thấy người ở rạp chiếu phim, cô ấy vừa đi ra, anh tới nhanh lên.”
Lúc Lâm Hành Hành chạy đến nơi, Vu Đằng đang đứng trước quầy bán hàng chờ mua bỏng ngô. Ngay lúc Vu Đằng xoay người, cả người cô lập tức bị ôm lấy, bỏng ngô trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
Lâm Hành Hành ôm chặt Vu Đằng trong lòng, anh đưa tay lên vuốt tóc cô, “Tối hôm qua em đã đi đâu?”
Giọng Vu Đằng buồn buồn: “Em xem phim.”
Cô không có nơi nào để đi, cũng không muốn về nhà, sau khi lang thang trên đường suốt đêm, cô nhìn thấy tấm poster to đùng dựng trước cửa rạp phim. Cô bước vào hỏi thì nhân viên nói phim vẫn còn chiếu, hơn nữa giá rất rẻ, chỉ 100 NDT có thể bao cả đêm, đây là combo khuyến mại để rạp chiếu phim tranh thủ kiếm lợi nhuận từ những suất chiếu muộn. Đằng nào cũng không có nhà để về, cho nên cô quyết định ở đây một đêm.
Vu Đằng muốn ngẩng đầu lên nhưng lại bị anh giam cầm trong lồng ngực: “Sao mới sáng sớm mà anh đã chạy tới đây, anh không cần đến đoàn làm phim à?”
Lâm Hành Hành không trả lời câu hỏi của Vu Đằng, anh chỉ ôm cô chặt hơn. Sau đó anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc mềm mại của Vu Đằng, nụ hôn này dịu dàng như nước, dịu dàng đến nỗi người trong lòng không phát hiện ra mình được hôn.
Khương Ngôn huýt sáo rồi vẫy tay với Lâm Hành Hành, Tần Liệt cũng im lặng chào tạm biệt, anh ôm Khai Tư rời đi: “Chúng tôi đi trước.”
__________
Phía bên đoàn làm phim, Lâm Hành Hành đã giao cho Vu Tinh Không giám sát.
Vu Tinh Không cực kỳ căng thẳng, cậu không ngờ mình được giao nhiệm vụ to lớn như vậy, chẳng lẽ tối qua cậu vuốt mông ngựa thành công rồi? Nhưng nói thật thì cậu vẫn muốn dựa vào thực lực của mình hơn T.T
“Đạo diễn, em có thể sao?”
Lâm Hành Hành cười nhạt: “Cậu có thể hay không thể thì đi mà hỏi bạn gái cậu, hỏi tôi làm gì?”
Người ở đầu dây bên kia cúp máy một cách tàn nhẫn, Vu Tinh Không còn không có cả thời gian giải thích mình là cẩu độc thân. Nhưng nói chuyện cậu còn độc thân với đạo diễn Lâm thì có ích gì, đạo diễn Lâm và Vu Đằng sẽ đâu vì chuyện này mà ngừng rắc thức ăn cho chó trước mặt cậu
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hành Hành quay sang nhìn Vu Đằng đang yên tĩnh ngủ bên ghế lái phụ, đáy lòng anh bỗng nhiên mềm nhũn. Lúc này cô khoác áo của anh, hai tay nhỏ nhắn lọt thỏm trong ống tay áo, áo khoác rộng thùng thình che lấp vóc dáng nhỏ xinh của cô.
Về đến nhà, Lâm Hành Hành cẩn thận đạp phanh xe với một lực nhẹ nhàng nhất từ trước đến giờ. Thấy Vu Đằng vẫn không tỉnh dậy, anh dịu dàng ôm cô về phòng ngủ.
Chăn gối trên ghế sô pha đều do Vu Đằng dọn dẹp hàng ngày nên anh không biết cô cất ở đâu, cũng chưa bao giờ chú ý tới điều này. Nhìn sô pha trống trải, anh bèn ôm cô đặt lên giường.
Vu Đằng ngủ rất sâu giấc, vừa đặt lưng xuống giường, cô đã vô thức rúc vào trong chăn và hơi cựa người để tìm một tư thế thoải mái nhất, cô cũng không quên cọ đầu vào gối rồi mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Lâm Hành Hành vươn tay vén lại mái tóc cho Vu Đằng, sau đó anh nhẹ nhàng đi ra ngoài để gọi điện cho ông nội.
“Đằng Đằng đã về nhà, cô ấy vừa ngủ rồi ông ạ.”
Ông nội Lâm mới thức dậy, tối hôm qua ông ngủ không ngon giấc, giờ nghe được tin này ông mới thấy yên tâm phần nào, ông quyết định tập xong bộ thái cực quyền thì trở về phòng ngủ bù một giấc: “Vậy là tốt rồi.”
“Vâng”, Lâm Hành Hành nhẹ nhàng thở ra một hơi, anh muốn nói thêm gì đó, cuối cùng vẫn kìm lại trong lòng.
Ông nội Lâm ở đầu dây bên kia chủ động nói tiếp câu chuyện: “Đằng Đằng là đứa bé ngoan, con phải đối xử tốt với con bé.”
“Con biết rồi thưa ông nội.”
“Ừ, biết rồi là tốt”, ông nội Lâm cười sảng khoái, “Hai đứa hạnh phúc là ông nội thấy vui, mau mau đẻ cho ông nội một đứa chắt trai. Mà con cũng một đêm không ngủ rồi, nhanh đi nghỉ ngơi, đừng làm ảnh hưởng đến chất lượng chắt trai tương lai của ông nội.”
Lâm Hành Hành bật cười, tư tưởng của ông nội nhà anh đúng là tiên tiến và cởi mở.
Lâm Hành Hành không buồn ngủ, anh quyết định đi tắm rửa cho thoải mái.
Lúc Vu Đằng tỉnh dậy, vừa xuống tầng đã thấy Lâm Hành Hành chăm chú đọc kịch bản. Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, bây giờ cô đang đi làm cho người ta, giữa ban ngày ban mặt mà cô ở nhà ngủ không hề xin phép!
Vu Đằng cuống quít đi tìm điện thoại, Lâm Hành Hành thấy cô như vậy liền chủ động nói: “Anh đã gọi điện cho Ngụy Hạc Trường rồi.”
“Anh nói như nào?” Vu Đằng hơi sốt sắng.
“Nói em ngủ không dậy nổi”, Lâm Hành Hành thản nhiên nói, “Còn anh ta hiểu như thế nào thì anh cũng chịu. Em biết đó, suy nghĩ của mỗi người là tự do.”
Ha ha ha, anh nói cô không dậy nổi, sau đó anh trốn việc ở đoàn làm phim, vậy người khác còn có thể nghĩ thế nào! Cô nói không sai mà, hai người làm việc cùng nhau chắc chắn sẽ cản đào hoa của nhau!
“Anh quên mất”, Lâm Hành Hành chỉ vào phòng bếp, “Em có đói bụng không, anh mua gà nướng đất sét cho em đó.”
“Không phải hôm qua vừa ăn rồi sao?” Vu Đằng cười hì hì, cô lập tức quên béng mất chuyện ngày hôm qua, “Nhưng mà em không ngại ăn thêm lần nữa đâu.”
Vu Đằng nói xong liền chạy thẳng vào phòng bếp, nhìn dáng vẻ háu ăn này của cô, Lâm Hành Hành lặng lẽ thở phào một hơi.
Vu Đằng tìm một cái đĩa để bày gà, cô cũng không quên chuẩn bị một ly cocacola đá. Trông cô ăn vui vẻ như vậy, tâm trạng Lâm Hành Hành tốt hơn rất nhiều, anh vắt chéo chân trên ghế, ánh mắt lặng lẽ rơi trên người cô.
Thấy Lâm Hành Hành muốn nói rồi lại thôi, Vu Đằng cúi đầu nhìn áo ngủ trên người mình… chẳng lẽ anh ghét bộ áo ngủ hình cậu bé bọt biển của cô sao?
“Em mua bộ này từ hồi còn học đại học, trông xấu lắm à?”
“Không hề”, Lâm Hành Hành lắc đầu, “Rất đáng yêu.”
Vu Đằng ngốc mới tin anh.
Lâm Hành Hành nói không sai, cô chỉ là con bé quê mùa ngốc nghếch. Nhưng như vậy thì sao, không phải ai sinh ra cũng được ăn chán chê gà nướng đất sét, lại còn nghe hiểu được các bài hát tiếng Pháp.
Tối qua cô quá nhạy cảm, đó là chuyện riêng của cá nhân cô… một người sinh ra từ vạch đích như Lâm Hành Hành e là sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác này. Nhưng biết làm sao được, một người trên trời còn một người dưới đất, khoảng cách giữa bọn họ quá lớn… không thể chỉ sống chung với nhau mà biến mất được.
Vu Đằng vui vẻ uống một ngụm cocacola rồi gặm một miếng đùi gà, “Anh muốn cười thì cứ cười đi, em không sao.”
Nhìn dáng vẻ ngây ngô nói không sao của Vu Đằng, Lâm Hành Hành đột nhiên cảm thấy trái tim mình như bị ai đó xoa nhẹ, anh nhìn cô và nói: “Vu Đằng, em vừa xinh đẹp đáng yêu, lại vừa gợi cảm. Đây là sự thật, anh không hề lừa gạt em. Em phải tin tưởng vào con mắt của một đạo diễn chuyên nghiệp, cũng như mắt nhìn dưới khía cạnh một người đàn ông trưởng thành như anh.”
Vu Đằng cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Lâm Hành Hành, người này uống nhầm thuốc hả? Không phải anh từng nói cô trông như cọng giá đỗ hay sao, tự nhiên thay đổi như này chắc chắn là có biến!!!
Vu Đằng vội vàng bảo vệ cái đùi gà nướng còn lại, “Đây là của em.”
Lâm Hành Hành bật cười, giọng điệu tràn đầy cưng chiều: “Không ai tranh với em.”
_____