Nuông Chiều - Tiểu Nan Qua

Chương 88

“Tôi không muốn con gái tôi chịu một chút tổn thương nào nên lần này nếu cậu muốn theo đuổi lại Vãn Vãn, chắc chắn sẽ phải chịu không ít khổ cực.” Tang Cảnh Tư nói rất thẳng thắn, không khó để nhận ra ông đang bênh vực cho con gái mình.

Thương Dục Hoành gật đầu: “Cảm ơn bác Tang.” Anh đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trước khi anh kịp đi, Tang Cảnh Tư không nhịn được mà gọi lại: “Thương tổng.”

Thương Dục Hoành chậm rãi quay đầu lại, không nói gì.

“Thật ra tôi luôn rất tán thưởng cậu, mong rằng cậu đừng khiến tôi thất vọng.” Lông mày Tang Cảnh Tư hơi động, khẽ mỉm cười.

Sắc mặt Thương Dục Hoành đột nhiên dịu lại, đuôi mắt cong cong như đang cười: “Cảm ơn bác Tang đã ưu ái.”

Tang Vãn đúng lúc đang đứng gần cửa, thấy Thương Dục Hoành từ phòng làm việc tầng trên bước xuống, cô vội vàng làm ra vẻ bận rộn.

Cô lục lọi túi áo tìm điện thoại, tìm mãi mới phát hiện điện thoại đang nằm ngay trong tay mình. Cảm giác xấu hổ khiến cô chỉ muốn độn thổ.

Thương Dục Hoành sải bước đi đến trước mặt cô, nhìn gò má cô càng lúc càng ửng đỏ, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve vài cái: “Anh đi đây.”

Anh không vạch trần cô, chỉ lặng lẽ chuyển chủ đề.

“Về khách sạn sao?” Tang Vãn tắt màn hình điện thoại, ngước đôi mắt sáng nhìn anh.

Thương Dục Hoành bật cười khẽ, giọng trầm thấp: “Ừm.”

“Khi nào anh quay lại Kinh Thị?” Cô lại hỏi thêm một câu.

Thương Dục Hoành chỉnh lại tư thế, đưa tay khoác lên vai cô: “Sao? Không nỡ à?”

“Đừng có tự luyến! Tất nhiên em mong anh đi càng sớm càng tốt!” Tang Vãn nhún vai, hất tay anh ra khỏi vai mình. Cô như sực nhớ điều gì, liền hỏi: “Đúng rồi, cha em không làm khó anh chứ?”

Thương Dục Hoành không trả lời, mà mở danh bạ điện thoại ra, bấm vào số và wechat của cô: “Bao giờ mới bỏ chặn anh khỏi danh sách đen đây?”

Tang Vãn mím môi, có vẻ hơi ngại ngùng: “Em có chặn anh đâu... Chắc là bấm nhầm...” Cô cười gượng vài tiếng, rồi lặng lẽ bỏ anh ra khỏi danh sách chặn.

Thương Dục Hoành đưa tay nâng cằm cô, cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn cô. Cơ thể Tang Vãn như phản xạ có điều kiện mà cuốn lấy anh.

“Anh đi đây.” Anh hơi ngẩng cằm, giọng nói dịu dàng đến không thể dịu dàng hơn.

Tang Vãn tựa vào khung cửa, tiễn anh bằng ánh mắt, trong lòng không khỏi có chút lưu luyến.

Ai ngờ, vừa quay người lại, cô thấy cha, mẹ và cả Tang Kim Sâm đều đang đứng sau, nghiêng đầu nhìn cô. Tang Vãn chỉ thấy muốn c.h.ế.t vì xấu hổ!

May mà lúc nãy không làm gì quá giới hạn, nếu không thì đúng là mất mặt c.h.ế.t đi được!

“Cha mẹ, con lên lầu vẽ tranh đây ạ!” Cô vội vàng chạy lên lầu, không dám nhìn thẳng vào mắt họ.

Về đến phòng, Tang Vãn chỉ muốn đập đầu vào tường, xấu hổ muốn chết!!!

“Đinh đoong…”

Chiếc điện thoại cô tùy tiện ném lên giường bỗng reo liên tục, màn hình cũng nhấp nháy mấy lần.

Tang Vãn đá văng dép lê, nằm sấp trên giường mở khóa điện thoại. Trên màn hình là tin nhắn vừa được Thương Dục Hoành gửi đến.

Thương Dục Hoành: [Anh về khách sạn rồi.]

Thương Dục Hoành: [Bắt đầu làm việc đây.]

Thương Dục Hoành: [Hình ảnh]

 

 

Cô cẩn thận nhấn mở bức ảnh. Góc chụp hướng vào màn hình máy tính, rõ ràng là đang họp trực tuyến.

Tang Vãn bất ngờ khi anh bây giờ lại chủ động báo cáo với mình. Trước kia, anh rất ít khi nhắn tin cho cô, càng đừng nói đến chuyện báo cáo lịch trình.

Khóe môi cô không kìm được mà cong lên, gõ vài chữ: [Ừm.]

Thương Dục Hoành rất nhanh đã hồi đáp bằng một dấu hỏi.

Mạc Đạo Tang Dư Vãn: [?]

Thương Dục Hoành: [?]

Tang Vãn tức đến nghiến răng, tên này EQ thấp đến phát bực!

Cô dứt khoát không trả lời nữa, ném điện thoại lại giường, bắt đầu sáng tác.

Gần đây cô như rơi vào thời kỳ bế tắc, những nội dung cô vẽ ra đều không khiến bản thân hài lòng, điều này khiến cô rất phiền lòng.

Bên kia, Thương Dục Hoành thấy cô không nhắn lại, trong buổi họp cũng không yên lòng, cứ thỉnh thoảng lại lau màn hình điện thoại. Người đang thuyết trình còn tưởng bản báo cáo của mình có vấn đề.

Sau ba ngày ở lại Vân Thành, vì Nhan Duệ sắp nhập học, Thương Dục Hoành buộc phải rời đi. Trước lúc đi, anh đã gửi tin nhắn cho Tang Vãn nhưng cô không trả lời.

Cô lặng lẽ đến bãi đậu xe khách sạn, tìm đúng vị trí xe của Thương Dục Hoành nhưng không ra mặt.

Tang Vãn tự nhủ trong lòng: chỉ cần Thương Dục Hoành rời khỏi Vân Thành, cô sẽ không còn những ý nghĩ kỳ lạ nữa. Nhưng có lúc cô lại hận chính mình, rõ ràng đã quyết tâm buông tay, sao chỉ cần gặp lại anh là mọi oán hận đều tan biến?

Sau khi quay về Kinh Thị, Thương Dục Hoành vẫn không buông lơi. Anh bắt đầu để mắt đến chi nhánh của Mỹ Ích tại Vân Thành. Khi chủ tịch tập đoàn nghe nói anh muốn chuyển về chi nhánh, dĩ nhiên là không đồng ý.

Chủ tịch đã cao tuổi, tóc bạc trắng, mặc bộ âu phục xanh rêu kiểu Trung Sơn. Mỹ Ích là do ông gây dựng từ con số 0, có thể xem là thế hệ giàu đầu tiên. Vì vậy ông hiểu rõ hoàn cảnh của Thương Dục Hoành hơn ai hết.

Ông còn nhớ khi Thương Dục Hoành mới đến công ty, vẫn là một tân binh không biết gì, không giỏi ứng biến, việc gì cũng xông lên đầu tiên.

“Dục Hoành, vùng đất Vân Thành trong vài năm tới chưa chắc đã phát triển tốt, cậu thật sự muốn từ bỏ tất cả ở trụ sở chính?” Chủ tịch hỏi, giọng không rõ ràng, hơi do dự.

 

 

Thương Dục Hoành ngồi thẳng trên ghế đối diện, thần thái bình tĩnh: “Vâng.”

“Cháu rất lạc quan về tương lai phát triển của Vân Thành. Dù khó đến đâu cũng phải có người bắt đầu.” Khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt tự tin.

Chủ tịch có vẻ khó xử, nhưng thấy anh đã quyết tâm, cũng không tiện nói gì thêm: “Ít ra cũng phải cho tôi một lý do chứ?” Ông cười đùa nhẹ nhàng.

Lý do?

Thương Dục Hoành khẽ nhíu mày, buột miệng đáp: “Theo đuổi vợ.”

Mấy tháng sau, Thương Dục Hoành lại đến Vân Thành công tác. Lần này anh ở lại mấy tháng liền. Mỗi cuối tuần, anh đều lái xe đến dưới lầu nhà Tang Vãn.

Không nhắn tin, không gọi điện, chỉ lặng lẽ ngồi trong xe chờ cô.

Trước kia là Tang Vãn luôn đuổi theo bóng lưng anh, mong anh quay đầu liếc cô một cái. Giờ đây Thương Dục Hoành mới hiểu, thì ra “đợi chờ” lại là một cảm giác dài đằng đẵng đến thế.

Lại một cuối tuần nữa, theo thói quen, Tang Vãn đáng lẽ nên ngủ nướng đến trưa. Dạo này cô hay thức khuya hoàn thành bản thảo, thường đến rạng sáng mới ngủ. Thế nhưng hôm nay lại bị chuông điện thoại réo liên hồi đánh thức.

Cô bực mình dùng gối đè lên đầu nhưng đối phương dường như không chịu từ bỏ, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác tới tấp ập đến.

Tang Vãn không chịu nổi nữa, với tay lấy điện thoại trên bàn trà: “Alo, ai đấy?” Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh.

“Là chị nè Vãn Vãn, chị đang du lịch ở Tây Tạng, định gửi bưu thiếp cho mọi người. Em không còn ở Giang Minh nữa đúng không? Chị không biết địa chỉ mới của em.” Đầu dây bên kia là giọng nói trong trẻo, vui vẻ của Hàn Thanh Đại.

Lông mày Tang Vãn đang cau lại dần giãn ra, cô rút điện thoại khỏi tai, mở app mua sắm rồi gõ vào một chuỗi địa chỉ mới.

Bình Luận (0)
Comment