Hàn Thanh Đại bật cười nhẹ nhàng: “Được, chị ghi lại rồi.”
“Chị Thanh Đại, chị đi Tây Tạng một mình sao?” Tang Vãn ngồi dậy trên giường, dựa vào thành giường, tò mò hỏi một câu.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười dịu dàng quen thuộc, cùng với giọng nói dịu nhẹ: “Ừm, đi một mình, để thư giãn đầu óc.”
“Vậy chị nhớ giữ an toàn nha, khi về chị kể em nghe chuyện du lịch nha?” Tang Vãn nịnh nọt cười nói.
Có vẻ tâm trạng của Hàn Thanh Đại khá tốt, nếu nghe kỹ còn nghe được tiếng gió thổi qua tai nghe, cùng âm thanh xôn xao và tiếng Tây Tạng xen lẫn.
“Được, chờ chị về rồi kể.”
Cúp máy xong, Tang Vãn cũng không ngủ lại được nữa. Cô đi chân trần bước xuống thảm, vừa kéo rèm cửa ra thì ngay lập tức bắt gặp chiếc Cayenne quen thuộc đang đậu dưới lầu.
Cô giật mình run lên một cái, vội vàng đưa tay kéo rèm lại.
Qua lớp kính, Tang Vãn thấy Thương Dục Hoành co chân dài, dựa nghiêng vào thân xe. Ngón tay xương xẩu của anh đang kẹp điếu thuốc, đôi mắt hơi khép hờ, làn khói trắng mờ ảo len qua ngũ quan sắc nét.
Gần đến trưa, có không ít người qua lại nơi đó. Với gương mặt điển trai như thế, Thương Dục Hoành nhanh chóng thu hút sự chú ý của một nhóm nữ trẻ tuổi.
Hút hết một điếu thuốc, anh quay người lại, dứt khoát dập tắt đầu lọc vào gạt tàn trong xe.
Tang Vãn không nỡ dời mắt, nhất là khi cô thấy ánh mắt háo hức của đám con gái kia, cảm xúc trong lòng cô như bị một móng vuốt siết chặt.
“Đẹp trai thì giỏi lắm à!” Cô hét lên, rồi thuận tay kéo rèm lại.
Ngay sau đó, Thương Dục Hoành gửi tin nhắn đến: [Xuống đây.]
“Anh tưởng anh là ai chứ? Anh bảo xuống là tôi phải xuống à?” Tang Vãn lẩm bẩm nhưng chỉ vài phút sau đã vội vàng mở tủ lục tìm quần áo.
Bên kia, Thương Dục Hoành cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của mấy cô gái trẻ xung quanh, bèn mở cửa xe, trở lại ghế lái.
Nửa tiếng sau, Tang Vãn mặc váy trắng, mang giày vải trắng, đường hoàng ngồi vào ghế phụ nhưng không làm thêm động tác nào.
Thương Dục Hoành hiểu ý, bước xuống xe, lịch sự mở cửa bên phụ, một tay chống lên nóc xe, môi khẽ cong: “Lên xe đi, bạn gái à.”
“Ồ, thì ra có bạn gái rồi đó!”
“Đẹp trai vậy mà có người yêu rồi, tiếc ghê!”
“Trời ơi, khi nào ông trời mới ban cho tôi một người như vậy!”
Những cô gái trẻ tụm lại xem Thương Dục Hoành phát ra tiếng xuýt xoa cảm thán.
Trong lòng Tang Vãn đắc ý lắm, nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ không chịu: “Ai là bạn gái anh chứ!”
Biết cô đang giận dỗi, Thương Dục Hoành không phản bác, lặng lẽ quay về ghế lái, khởi động xe.
“Anh định đưa em đi đâu?” Tang Vãn kéo gương soi lại, cẩn thận kiểm tra trang điểm, sau đó mới quay đầu nhìn anh.
Thương Dục Hoành nửa cười nửa không: “Tới một nơi không có ai.”
“Anhnđịnh làm gì mờ ám hả?” Tang Vãn khoanh tay trước ngực, có chút cảnh giác.
Chỉ vài giây sau, cô phản ứng lại. Thì ra anh đang đùa mình, liền hậm hực: “Đúng là chẳng bao giờ nghiêm túc!”
Chiếc Cayenne màu đen chạy bon bon trên đường, cuối cùng dừng lại gần một công viên giải trí lớn. Thương Dục Hoành đạp thắng, dừng xe.
“Dẫn em đến đây làm gì? Em đâu còn là con nít ba tuổi!” Tang Vãn khó hiểu, bĩu môi.
Thương Dục Hoành tháo dây an toàn, dặn dò: “Vào trong rồi em sẽ biết.”
Tang Vãn ngoài miệng thì chê bai, nhưng cơ thể lại thành thật vô cùng, cầm đồ cá nhân rồi theo vào.
Anh mua vé cho cả hai rồi đi đâu đó, cô phải đứng ngoài chờ.
Bất ngờ, trước mặt xuất hiện một người quen. Dư Hào đang ôm một cô gái ăn mặc mát mẻ, rõ ràng không phải người lần trước, chắc lại đổi bạn gái mới.
Dư Hào nhanh chóng nhận ra Tang Vãn đang đứng đối diện, giọng điệu cợt nhả: “Ồ, không phải là vị hôn thê của tôi sao? Sao lại đi một mình thế?”
“Ối chà, anh có vị hôn thê mà còn tìm tôi làm gì, tôi không muốn làm người thứ ba đâu nha~” Cô gái kia mặc váy đỏ xẻ cao, dáng người còn nóng bỏng hơn người trước.
Dư Hào hôn lên môi cô ta, tay còn mơn trớn eo: “Em đâu phải người thứ ba, em là bảo bối của anh mà.”
Anh ta vẫn ăn mặc như trước nhưng lời nói ngày càng lố lăng khiến Tang Vãn không thể nghe nổi.
Dư Hào chẳng khác nào cáo đội lốt cừu, cặp kính chẳng che được dã tâm của hắn.
“Không phải.” Tang Vãn đáp lại nhưng không giải thích. Hai người đã hủy hôn, cô không thấy cần thiết phải đôi co.
Mặt Dư Hào sầm lại, nhớ đến lần gặp ở bữa ăn trước, ánh mắt lạnh lẽo: “Bạn trai cô đâu? Có phải là cái tên mặt lạnh bữa trước không? Tang Vãn, cô nói thật đi, có phải vì hắn mà cô chia tay với tôi? Hay là cô cắm sừng tôi trước?”
Mặt Tang Vãn nhăn lại, không muốn nói gì, nhưng đối phương vẫn không buông tha.
“Cô nói đi! Tang Vãn!” Dư Hào đột nhiên nổi cơn điên: “Cô dám phản bội tôi! Tôi nói rồi mà, loại phụ nữ không có công việc tử tế như cô thì làm sao dám bỏ người đàn ông chất lượng cao như tôi, hóa ra là có trai bao ngoài kia! Tôi hỏi thật, thằng đó mỗi tháng cho cô bao nhiêu? Nhìn cách ăn mặc chắc cũng không rẻ, lớn tuổi hơn cô đúng không? Cô dụ dỗ nó kiểu gì thế? Hay là... Tính giá theo đêm?”
“Bốp!”
Ngay khi lời vừa dứt, một cú đ.ấ.m mạnh giáng xuống cằm Dư Hào khiến hắn loạng choạng, suýt ngã.
“Là ai? Ai đánh tôi vậy? Còn pháp luật nữa không?” Dư Hào choáng váng, hoa mắt chóng mặt.
Thương Dục Hoành thong thả cầm lon nước trong tay, rồi mạnh mẽ ném về phía Dư Hào.
“Bốp!” Lon nước nện thẳng vào trán hắn, trầy cả da, m.á.u chảy xuống.
“Anh...!” Dư Hào định chửi, thì thấy Thương Dục Hoành giơ lên lon thứ hai.
Dư Hào sợ tới mức không dám động đậy, môi mấp máy mãi mà chẳng nói ra được lời nào.
“Xin lỗi.” Giọng Thương Dục Hoành lạnh lẽo như lưỡi dao.
“Gì cơ?” Dư Hào mơ hồ.
Ánh mắt Thương Dục Hoành càng thêm nguy hiểm, anh lặp lại từng chữ:
“Xin lỗi bạn gái tôi.”
Câu nói này chẳng khác gì công khai xác nhận mối quan hệ của họ. Đám người xung quanh bắt đầu vây lại xem náo nhiệt.
Tang Vãn thấy đã có người giơ điện thoại quay video, không muốn gây thêm phiền phức cho anh, liền kéo vạt áo anh, giọng nhỏ như muỗi kêu:
“Chúng ta đi thôi... Có người quay lại rồi... Lỡ mà lên mạng thì không hay đâu...”