Nương Tử Bình Tĩnh! Đừng Nhốt Ta!

Chương 1 - Liên Quan Gì Đến Ta?

Tận cùng phía sâu bên trong Trần Tuấn Cung, có ba thân ảnh nằm trên một chiếc giường lớn, cùng nhau hoan ân ái lạc.

Trần Tuấn thúc sâu vào bên trong âm đạo Phạm Linh Nhi, nấc lên từng tiếng bạch bạch đầy gợi dục.

Phạm Linh Nhi rên lên từng nhịp đầy khoái cảm:

- Ah~ ah~ phu quân~~~ Mạnh lên nữa đi. Thiếp sắp.... Thiếp sắp tới rồi!

- Ah! Ta vào đây!

Dương vật hắn cứng nhắc thúc sâu vào bên trong, phóng ra từng dòng dịch màu trắng đặc vào Phạm Linh Nhi.

Phạm Linh Nhi dâm đãng kêu lên:

- Ah~~ đây rồi! Tinh dịch của phu quân, tinh dịch của phu quân~~~~

Trinh Hoa Cốt lúc này từ đằng sau ngồi dậy, khóa môi Trần Tuấn bằng một nụ hôn đầy ngọt ngào, nói:

- Tướng công, đừng bỏ quên muội nữa...

Sau ba bốn canh giờ ân ái liên tục, dù là Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng đi chăng nữa, nhưng gặp phải hai Siêu Phàm Thoát Cảnh mang theo hoa hương mị cốt như thế này cũng bị ép thành một đống bả khô.

Còn hai người Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt lúc lâm trận thì như một tiểu nữ yếu đuối không có sức kháng cự, mặc cho Trần Tuấn muốn làm gì thì làm, thì khi hành xự xong da dẻ của hai nàng lại trắng hồng, giàu sức sống hơn bao giờ hết.

Phạm Linh Nhi đỡ Trần Tuấn đang nằm chết dí trên giường lên, đút cho hắn một viên Cực Dương Toàn Bổ Đan do Trinh Hoa Cốt luyện ra, rồi thơm nhẹ lên má hắn một cái nói:

- Thiếp thân yêu phu quân quá đi. Phu quân lúc nào cũng mạnh mẽ, khiến thiếp thân hôm nào cũng chịu giày vò hết ~~~!

- Ha... Ha... Nàng vui, đừng dí ta là được....

Trinh Hoa Cốt lúc này đứng bên cạnh cười nhẹ một tiếng đầy nham hiểm nói:

- Đại bổ đan này kể cả dùng cho cường giả Siêu Phàm Thoát Cảnh cũng là vật đại bổ. Đối với thân thể của tướng công tương đối cũng là vượt mức cho phép... Thế nên để muội giúp tướng công ép hết chất dư thừa ra nhé ~~~

- Khoang... Đừng... Đừng ah.... Đừng!

Phạm Linh Nhi ở bên cạnh cũng lóe lên một tia huyết sắc đầy nguy hiểm:

- Thiếp thân cũng muốn giúp phu quân nữa. Trinh muội dù sao cũng chỉ là một người, đối với dinh dưỡng dư thừa thì cũng khó lòng mà đối phó....

Lúc cả ba đại lực lượng này trở lại "hiệp hai" thì lúc này Yêu tổ Thủy Hoàng Nguyên đang ở Hỗn Độn Giới một mình mà tu luyện Bách Nhãn.

Trải qua sự kiện ngoại xâm lần trước, hắn thân là người tiếp dẫn tam giới hiện giờ với cánh tay nối dài là Ngao Hồng Thiên Đế có trọng trách vô cùng to lớn gìn giữ mảnh thế giới này, quyết không cho chuyện này lập lại lần nào nữa.

Bách Nhãn mở ra, cả người của Thủy Hoàng Nguyên cũng biến đổi thành trạng thái mà Trần Tuấn gọi là "cá bạc" để mà chống đỡ được một chiêu này.

Nhìn vào bên ngoài Hư Không phía bên trên thì Thủy Hoàng Nguyên lại không thấy gì ngoài một mảnh đen khịt. Nhưng khác hẳn với những lần trước, lần này hắn lại thấy một thứ vô cùng kỳ lạ. Những mảnh đen khịt kia bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt màu đỏ, rồi vết nứt kia lập tức lan rộng ra khắp tầm nhìn của hắn, phá sập đi mảnh hư không đen khịt, thay vào đó là một màu đỏ đầy hung hiểm.

Chứng kiến cảnh tượng đó, dù là một Yêu tổ sống đã ngàn vạn năm thì Thủy Hoàng Nguyên cũng sợ đến mức cứng cả người, không phản ứng gì được.

Trái ngược hẳn với sát kiếp lần trước. Cái này không dám nói lại là sát kiếp nữa, mà giống như một điều hiển nhiên, tận cùng của thời gian vô định vậy...

Và vào lúc hắn đang quan sát thì Ngao Hồng cũng được Thiên Điểu báo tin gấp rút có chuyện quan trọng.

Ngao Hồng vốn tính cách phóng khoáng, không hề muốn bị trói buộc bởi bất kỳ điều gì, nên khi nhậm chức Thiên Đế, lúc nào cũng phải túc trực bên trong Thiên Đình của yêu tộc để mà làm những việc đối với nàng vô cùng nhàm chán.

Nàng không phải là người muốn quyền lực, càng không có ý định đạp lên đầu kẻ khác để mà chứng tỏ thực lực. Nàng chỉ muốn chạy ra ngoài ngao du tam giới, tham quan những nơi mới lạ mà thôi.

Nên khi nghe được có chuyện cần có đích thân mình xử trí mới được thì lòng Ngao Hồng vui như nở hoa, ba chân bốn cẳng liền chạy đi theo Thiên Điểu mà xem xét tình hình.

Nằm ở địa phận Túc Quân Vân, một cái vết nức được tào thành. Ở đó trào ra một cỗ khí tức màu đỏ đen hết sức huyền bí, khiến cho yêu tộc đi vào liền không thấy tung tích nữa. Thiên Điểu cùng các chức quan khác cũng vô lực kháng cự, không biết làm gì chỉ có thể bày ra một cái kết giới ngăn cách nó với người bên ngoài, nghiêm cấm yêu từ bên ngoài bước vào.

Ngao Hồng cùng với vợ chồng Thủy Hoàng Nguyên và hai đại quái vật kia là những người duy nhất trong tam giới đột phá cấp bậc Siêu Phàm Thoát Cảnh, thế nên nàng hoàng toàn có đủ tư cách để mà xem xét tình hình.

Bước tới chỗ tỏa ra khói đen, Ngao Hồng cảm nhận được một cỗ hung ý nhàn nhạt. Mặc dù vô cùng yếu ớt, nhưng điều này khảng định hắc huyết vụ này chắc chắn có liên quan đến một sinh linh còn sống!

Nàng dùng phép Hóa Kim Lân Long Giáp bao bọc trên người một bộ chiến y màu vàng rực, với một cái đẩu rồng chính giữa ngực.

Hóa Kim Lân Long Giáp này nguyên lai là do nàng tự sáng tạo nên, lợi dụng pháp thuật cung vói tinh hoa nhật nguyện để câu thông cùng với tam giới hóa thành một bộ chiến giáp. Miễn là một kích mà nàng hứng chịu không thể hủy được tam giới, thì bộ chiến giáp này vĩnh viễn không thể bị thương tổn. Nên là Ngao Hồng cực kỳ tự tin vào cái chiến giáp này của mình.

Kết giới mở ra, bên tai nàng vang lên từng tiếng oán trách:

- Các ngươi! Các ngươi nhất định phải chết! Đền mạng lại cho ta! Đền mạng lại cho ta.

Nhưng khi bắt gặp phải khí tức của Ngao Hồng thì những tiếng oán trách kia lập tức biến chuyển:

- Ngọc Hồng! Diệp gia tộc các ngươi! Ta sẽ giết hết! Ngọc Hồng! Ngọc Hồng! Ta muốn ngươi chết!

Những cỗ khí đen kia ngay sau đó lập tức biến dổi trở nên hung bạo hơn bao giờ hết, trực tiếp quấn lấy tay của Ngao Hồng, muốn kéo nàng vào bên trong.

Hoàng Kim Lân Giáp của Ngao Hồng chấn động vô cùng mạnh, lập tức nứt ra, để lộ ra da thịt của nàng phía bên trong.

Cảm thấy đau đớn, Ngao Hồng lập tức rút tay ra khỏi cái cỗ khí đen ấy, rồi lập tức bấm ấn nhốt nó lại vào bên trong pháp trận ngăn cách.

Khí đen sau khi tiếp xúc được khí tức của Ngao Hồng, thì trở nên vô cùng dữ dội hệt như là thú hoang bị bỏ đói lâu ngày nhìn thấy con mồi của mình vậy. Liên tục mở rộng ra khoảng cách, muốn quấn Ngao Hồng lại vào bên trong khe nứt đó.

Còn vết thương của Ngao Hồng cũng không biến chuyển tốt gì. Kể cả thân thể của Thánh Nhân Thập Tam Trọng, Siêu Phàm Thoát Cảnh cường giả như nàng cũng không chống lại được, mà trực tiếp ăn mòn vào trong linh thể, gây ra đau đớn vô tận, thấu tận xương cốt.

Ngao Hồng thấy khối đen này bên trong tay mình đang không ngừng cắn nuốt linh thể mà lây lang ra khắp cánh tay. Nên nàng quyết đoán bấm một chiêu Thiên Long Linh Kiếm Ấn, dùng tinh hoa nhật nguyệt hóa thành một đạo quang kiếm dài, chém đứt tay của mình, quăng vào lại pháp trận kia để cho khói đen cắn nuốt.

Khói đen đỏ kia chỉ cắn nuốt được một phần cánh tay của nàng vô cùng tức giận. Nó xông lên muốn phá pháp trận này để mà nuốt nàng vào bên trong.,

Nhưng Ngao Hồng lại vô cùng bình tĩnh mà sử dụng Vô Tận Phương Quyết, nhốt nó vào một cái tiểu không gian không ngừng nở ra vô tận, khiến cho nó không cách nào phá ra được.

Nàng sau đó ôm lấy cánh tay của mình mà nói với Thiên Điểu:

- Ngươi mau đến Liên Không Đỉnh mà gọi Yêu tổ về đây. Ta có chuyện muốn bàn bạc với hai người bọn họ.

Nhưng nàng chưa kịp làm gì thì đã thấy Thủy Hoàng Nguyên từ phía bên trên Hỗn Độn Giới mà bay thẳng xuống dưới mà gặp nàng.

Gặp được Thủy Hoàng Nguyên, Ngao Hồng vui vẻ nói:

- Yêu tổ, ngài trở về rồi. Ta còn định kêu chúng yêu gọi ngài đấy.

Nhìn thấy linh thể của Ngao Hồng thiếu mất một mảnh, Thủy Hoàng Nguyên không thể nào vui nỗi. Mà trưng ra một bộ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Hắn hỏi:

- Chuyện gì xảy ra thế?

Ngao Hồng đáp:

- Chừng vài chục năm trở lại đây, đột nhiên xuất hiện một cái vết nứt không rõ nguyên do từ đâu tới. Khiến cho chúng yêu của chúng ta lần lượt đi vào liền mất tích. Nó khi gặp ta thì trở nên vô cùng cuồng loạn, hệt như gặp phải địch nhân vậy Yêu tổ!

Thủy Hoàng Nguyên nghe thế thì nhăn nhẹ mày của mình. Hắn quay lưng lại, hướng mặt về phía cái kết giới mà Ngao Hồng dùng Vô Tận Phương Quyết tạo ra, mà hóa thành trạng thái Bản Nguyên Chi Mệnh của mình, khai triển Bách Nhãn nhìn vào mảnh không gian đỏ đen kia.

Hắn sử dụng Bách Nhãn nhìn trong phạm vi quá khứ lai lịch của nó, tra rõ ra tất thẩy mọi điều của cái vết nứt này. Nhưng khi nhìn xong, sắc mặt của Thủy Hoàng Nguyên lại không tốt lên một chút nào, ngược lại còn bày ra một ánh mắt vô cùng khó chịu, tràn ngập sự nghiêm trọng.

Hắn nói:

- Mau thỉnh sư phụ con đến đây, ta có chuyện cần nói với Trần đệ. Lần này e rằng chúng ta không chỉ đối mặt với Sát Kiếp không đâu, mà còn phải đối mặt với thứ còn kinh khủng hơn thế nữa...

Nghe đến hai từ sát kiếp, thì cơ thể Ngao Hồng không khỏi hoảng hốt mà khẽ rung lên. Toàn bộ nhân tộc, yêu tộc khi trải qua Sát Kiếp đều gần như chết đi toàn bộ, vậy thứ còn thể mạnh mẽ hơn nữa là như thế nào? Hủy diệt đến mức đại sư phụ Trần Tuấn của nàng cũng không thể nào xoay chuyển lại được chăng?

Mặc dù có thể sử dụng được thuật phi hành như bình thường, nhưng nàng vẫn thích sử dụng thuật Cân Đẩu Vân của Trần Tuấn dạy cho nàng hơn. Ngao Hông một đường lộn tới Trần Tuấn Cung, tay cầm theo một đống đào tiên, đằng sau con vác thêm một bình Tiên Dịch lớn, làm quà bái kiến sư phụ.

Cũng đã lâu rồi nàng chưa thấy được mặt đại sư phụ mình. Kể từ khi kết hôn đến giờ cũng đã trải qua vạn năm, số lần nàng đến bái kiến cũng không dưới một ngàn lần, nhưng lần nào cũng hệt như lần nào, không gặp Phạm Linh Nhi thì cũng gặp Trinh Hoa Cốt, số lần chân chính gặp Trần Tuấn chưa hết cả đầu móng Long tộc của các nàng. Mà mỗi lần gặp Trần Tuấn liền tiều tụy đi không ít, hôm thì mắt quần thăm, hôm thì mặt hốc hác như người sắp chết, hệt như người bị ma theo hút hết dương khí vậy.

Nên lần này nàng đặc biệt đem hai món này làm quà bồi bổ cho đại sư phụ mình, chứng tỏ mình không phải chỉ là một nữ phu chỉ biết suốt ngày quậy phá, gây chuyện khắp Thiên Giới, mà còn là một nữ nhi thục nữ, biết quan tâm người khác.

Đến trước được Trần Tuấn, Ngao Hồng có cảm giác quái lạ. Mặc dù nơi này vô cùng sạch sẽ, đến một hạt bụi cũng không có, gần như lúc nào cũng được lao dọn vô cùng sạch sẽ. Nhưng nó lại không tạo ra một cảm giác giống như nơi người ở một chút nào, ngược lại còn âm u, mất sinh khí, hệt như một cái nhà giam chuyên để nhốt mấy tên ma cô bên trong đấy vậy.

Nàng nuốt nước bọt, đứng ở ngoài gọi to:

- Đệ tử Ngao Hồng bái kiến sư phụ!

Và vẫn hệt như lần trước, Phạm Linh Nhi lần này là người oẳn tù tì thua nên đành phải đi ra, nói:

- Ngao Hồng đấy à? Lần này đến đây có chuyện gì thế?

- Thưa sư nương, lần này đồ nhi đến đây là để gặp sư phụ.

Nghe thấy một tiếng sư nương phát ra từ miệng nàng, Phạm Linh Nhi không thể kìm lại sự tự hào, vui sướng của mình mà ôm lấy Ngao Hồng, dùng bộ ngực trắng nõn, mề mại của mình mà áp lên mặt nàng, nói:

- Ngao Hồng thật biết cách ăn nói quá đi. Phu quân giờ đang bận chút việc không thể gặp con được. Hay là sư nương thay mặt cho sư phụ con xử lý nhé...

- Mà nếu ta đoán không lầm thì vấn đề là về cánh tay của con nhỉ? Đợi sư nương thân yêu một chút nhé! Hồng Mộng Vụ! Khai!

Bấm một ấn quyết, Phạm Linh Nhi thả ra một số ít hồng vụ bám lấy người của Ngao Hồng. Những hồng vụ này sau khi sao chép được linh thể của nàng, liền hóa thành cánh tay của Ngao Hồng nàng, không những thế, cơ bắp, lực lượng của cánh tay này so với cánh tay trước kia của Ngao Hồng còn lớn hơn gấp vài lần.

Ngao Hồng kinh ngạc nói:

- Sư nương, cái này cũng quá bá đạo rồi đi!

Phạm Linh Nhi cười nhẹ nói:

- Không sao, không sao chuyện nhỏ ấy mà, con là đồ đệ của phu quân ta, hiển nhiên cũng là đồ đệ của ta, chút chuyện này sao có thể để tâm đến được.

Mặc dù đều cùng là Siêu Phàm Thoát Cảnh, nhưng Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt vốn đã vượt qua nhị vị Yêu tổ, Ngao Hồng từ lâu, đạt đến tiểu cấp cao nhất của Siêu Phàm Thoát Cảnh, thế nên bàn luận về thực lực, các nàng vượt xa Ngao Hồng rất nhiều.

Nhưng điều đặc biệt quan trọng đó chính là khác với Ngao Hồng, liều mạng Nghịch Thiên đập nhau với Thiên Đạo đến bán sống bán chết, mới có thể đột phá lên được cảnh giới Siêu Phàm Thoát Cảnh Nhất Trọng thấp nhất. Phạm Linh Nhi, cùng Trinh Hoa Cốt lại ngày ngày ở bên Trần Tuấn, muốn sinh cho hắn một tiểu bảo bảo kháo khỉnh lại có thể đạt được thành tựu còn cao hơn cả nàng. Nghĩ lại, Ngao Hồng thực sự muốn khóc vì ghen tị với linh căn Bản Nguyên Hồng Phấn của hai người.

Phạm Linh Nhi quả nhiên là một chỗ dựa rất tốt, so với Trần Tuấn mặc dù thực lực có chút không bằng, nhưng nếu nguyện theo ý của nàng, thì tiền đồ rộng mở hơn rất nhiều đại sư phụ kia.

Nhưng lần này Ngao Hồng hạ quyết tâm, không muốn dây dưa nữa, nàng nói:

- Tạ ơn sư nương, nhưng lần này chuyện kỳ thực rất quan trọng. Đồ nhi không thể không gặp mặt sư phụ được.

Phạm Linh Nhi nghe thế thì có chút thất vọng, nói:

- Chuyện đó ta không ra mặt giúp phu quân được à?

- Dạ bẩm sư nương, không...

- Thôi được rồi. Để ta kêu con ả kia thả phu quân yêu dấu của ta.... Mà lần này có thực sự không cần ta ra mặt phải chứ?

- Dạ... K-À Vâng! Vâng, rất cần sư nương ra mặt giúp đỡ.

Phạm Linh Nhi nãy hỏi một câu liền tỏa ra sát khí nhàn nhạt bao phủ khắp thân mình, khiến cho Ngao Hồng đoán được nếu nàng không cho Phạm Linh Nhi đi theo Trần Tuấn nhất định cái mạng nhỏ này của mình khó mà giữ lại được. Thế nên nàng chỉ đành thuận theo ý của Phạm Linh Nhi, giúp đỡ nàng mà thôi.

Phạm Linh Nhi cười nhẹ như hoa, cỗ sát khí kia cũng liền biến mất mà thay vào đó mà một cỗ khí tức ấm áp nhè nhẹ khiến người khác vô cùng dễ chịu nói:

- Được rồi, để ta thay y phục....

Một lúc sau Trần Tuấn bước ra. Lần này hắn hệt như một cái xác khô, cả người héo hon tới mức lộ ra cả xương càm, bộ y phục trắng bạch hằng ngày cũng đã không vừa như in như lúc trước nữa, mà rộng thùng thình. Nếu không dựa vào khí tức trên người của hắn vẫn cường đại như ngày nào, Ngao Hồng thực sự nghĩ đến khả năng, Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt chỉ vì muốn "toàn tâm toàn ý", "chăm sóc chu toàn", "bảo vệ" mà thay hắn bằng một cái người đóng thế khác.

Trần Tuấn ngước lên trời sáng rực một màu tự nhiên mà cảm thán nói:

- Lâu rồi chưa thấy bầu trời nào đẹp như thế này..... Hít.... Hà.... Thật là trong lành quá đi... Ồ! Ngao Hồng đấy à? Gọi ta có chuyện gì thế.

Ngao Hồng nhìn thấy Trần Tuấn như thế, thì gãi gãi miệng, cười gượng nói:

- Sư phụ... Con có chút đào tiên, người có cần dùng không thế?

Trần Tuấn nhìn thấy đào tiên, mà cười khổ nói:

- Cái thứ này e rằng với ta đã không còn chút bổ dưỡng gì rồi.

Lúc này Phạm Linh Nhi, cùng Trinh Hoa Cốt đã thay y phục, dặm thêm một lớp trang điểm nhè nhẹ, nói:

- Phu quân, chúng thiếp sẵn sàng rồi này, chúng ta đi thôi!

Ngao Hồng thấy nhị vị sư nương của mình, liền thi triển ra thần thông vuốt mông ngựa của mình liền nói:

- Nhị vị sư nương quả thực quá xin đẹp, đệ tử dù là phận nữ nhi cũng thấy nhị vị sư nương vô cùng nổi bậc, e rằng trên thế gian này không còn ai đẹp hơn hai vị sư nương nữa. Sư phụ lấy được nhị vị sư nương chính là phúc ngàn đời của sư phụ!

Phạm Linh Nhi mặc dù không biểu hiện ra, nhưng khi nghe những lời nói này, nàng lại cười tươi như hoa, tâm trạng tốt lên không biết bao nhiêu lần.

Còn Trinh Hoa Cốt thì ngược lại, ho khục khục vài tiếng, rồi đi ngang qua Ngao Hồng, dúi vào tay nàng một viên đan màu hồng, nói:

- Tướng công ta có chút không khỏe, tốt nhất là đồ nhi ngoan đừng sắp xếp cung nữ là được.

Ngao Hồng hiểu ý, liền cất viên đan dược vào bên trong người mình, nói:

- Sư nương yên tâm, lần này chuyện sư phụ cùng với Yêu tổ gặp mặt là chuyện cơ mật không ai biết cả. Tất nhiên cung nữ cũng như thế, cùng lắm là có thêm Yêu mẫu cùng với đồ nhi nữa mà thôi.

Trần Tuấn nghe vậy thì khóe miệng liền giật giật, nghĩ:

- Hoa Cốt chắc không muốn đem mình giải từ phòng giam này sang phòng giam khác đâu nhỉ.... Haiz, biết làm sao được, âu cũng tại mình cả... Nhưng các nàng vẫn là quá đáng mà lần tới.

Trinh Hoa Cốt che miệng, cười nhẹ nói:

- Vậy thì tốt. Chúng ta xuất phát thôi.

Nàng bấm một đốt quyết, triệu ra Bạch Vân Kỳ Lân, nguyên lai là một con kỳ lân nở ra từ Thiên Sinh Cốt Hoa, là một tiên thiên linh căn do tinh hoa nhật nguyệt hội tụ lại mà hình thành. Vì là tiên thiên linh căn sinh ra, nên về mặt cảm thụ pháp tắc thiên địa của nó vô cùng nhạy cảm, từ đó dẫn đến viêc nó có khả năng đạp vân phi hành vô cùng tốt. So với Cân Đẩu Vân của Ngao Hồng, chí ít cũng hơn gấp một trăm lần tròn.

Không biết vì sao, khi vừa nở ra, nó đã đến bên Trinh Hoa Cốt, nhận nàng làm chủ. Nên từ đó nàng có một đầu sủng thú lợi hại nhu thế này.

Trần Tuấn ngồi lên phía trước dẫn đầu, phía sau lưng là Trinh Hoa Cốt đam vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy eo của hắn, ốp người mình vào tấm lưng to lớn của Trần Tuấn hắn.

Phạm Linh Nhi thấy như thế thì nheo mày, tỏ vẻ không hài lòng mà nói:

- Hừ, đổi chỗ, ai cho người ngồi cùng với phu quân như thế?

- Hừm, nữ nhân ngốc. Sủng thú của ta, ta có quyền!

- Đừng tưởng có một đầu thượng sủng thú là ngươi liền có thể chiếm lấy chỗ tốt hơn. Trần Tuấn rõ ràng đến với ta trước, ta cũng là người lấy đi nguyên dương của chàng ấy! Ngươi có quyền lên tiếng hay sao?

Trinh Hoa Cốt cười nhẹ một cái, đầy thâm thúy mà nhắc lại:

- Tiểu Bạch, đuổi khách!

Mặc dù Bạch Vân Kỳ Lân này cũng vô cùng sợ Phạm Linh Nhi, nhưng so với chủ nhân của nó, Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi lại thiếu một phần kính nể của con sủng thú này, nên nó chỉ đành nghe theo lời của Trinh Hoa Cốt, lập tức vẫn lưng mình đuổi Phạm Linh Nhi xuống dưới.

Phạm Linh Nhi bị đẩy xuống đất, thì liền xoay một vòng, rồi đáp nhẹ nhàng xuống. Khuôn mặt nàng trầm lại, ánh mắt trở nên sắc lẻm, tràn ngập sát khí, nói:

- Con bích trì này! Ngươi muốn chết!

Nàng rút thanh Linh Căn Tử Kiếm của mình ra, định lao lên chém chết cái con ả tiện nhân trước mặt.

Trinh Hoa Cốt cũng không hiền lành gì, nàng tuy không rút kiếm, như tay đã thủ sẵn thế, chỉ cần Phạm Linh Nhi lao lên là liền có thể khởi động trận pháp, vây khốn nàng ta.

Thấy hai nữ nhân lúc trước gọi một tiếng chị chị em em như thê,s thế mà bây giờ đùng một cái trở mặt thành thù như thế, Trần Tuấn không khỏi thở dài một hơi.

Hắn nói:

- Thôi hai người các nàng, đủ rồi. Ngao Hồng, lên ngồi chung với sư phụ. Hai nàng ngồi phía sau Ngao Hồng. Hai nàng cứ yên tâm, mặc dù Ngao Hồng tuy là nữ nhân, nhưng nó chả khác nào nam nhân đâu, đừng có lo.

Phạm Linh Nhi lập tức phản bác lại:

- Phu quân nói như thế thì không phải. Lúc trước chả phải thiếp cũng giả làm đồ đệ của chàng, để tiếp cận...

Nhưng chưa kịp nói hết câu thì Trinh Hoa Cốt đã phóng ra một lá bùa, dán miệng Phạm Linh Nhi, thầm truyền âm:

- Ngươi nói lộ hết bí mật bây giờ.

- Ưm! Ưm!

Trần Tuấn nghe thế đứng hình mất vài giây, rồi hắn cười khổ nói:

- Lúc trước ta còn bất ngờ. Nhưng sau khi thành hôn với hai người các nàng rồi thì chuyện này cũng hợp tình hợp lý.... Ôi cuộc đời, con giác ngộ rồi....

Mặc dù không nhìn thấy mặt sư phụ, nhưng nghe qua ngữ điệu cảm thán đầy yếu ớt này của hắn, Ngao Hồng đoán đến tám phần là hắn đang khóc ròng đầy tuyệt vọng vì biết bản thân mình nay từ đầu đã bị Phạm Linh Nhi hố đến mức thảm bại như thế này.

Nếu ví cuộc tình của Trần Tuấn và Phạm Linh Nhi như một cuộc thi đấu, thì hắn chỉ ghi duy nhất một điểm vào phút ban đầu, và rồi sau đó lập tức bị đối thủ Phạm Linh Nhi đè bẹp không thương tiếc.

Đúng là đời trai mười hai bến nước, làm gì có bến nước nào yên bình đâu.

Thế là theo sự sắp xếp của Trần Tuấn hắn thì cả bốn người thuận lợi đi đến Thiên Cung, nơi mà Thủy Hoàng Nguyên đang rót chum trà đợi chờ.

...

Trần Tuấn dẫn theo ba người lđi vào Thiên Cung mật đạo. Ngao Hồng nhìn thấy Yêu tổ Thủy Hoàng Nguyên, Yêu mẫu Thủy Hoàng Ngọc thì lập tức cung kính ôm quyền cúi chào.

Nàng nói:

- Tiểu yêu Ngao Hồng, bái kiến Yêu tổ, Yêu mẫu.

Thủy Hoàng Nguyên cười nhẹ một cái nói:

- Ngao Hồng! Con thân là Thiên Đế, không cần hành lễ với bọn ta đâu, ngồi đi. Trần đệ, Phạm muội, Trinh muội, mời ngồi.

Trần Tuấn ngồi xuống chưa kịp hỏi thăm chuyện gì thì Thủy Hoàng Ngọc nói:

- Hô hô, Trần đệ dạo này có vẻ hồng thuận quá nhỉ. Để ta đoán nhé, hẳn là cặp phu thê mới thành thân của chúng ta rất mong có bảo bảo đúng chứ?

Phạm Linh Nhi thở dài, chống tay lên bàn, để cằm mình lên, não nề nói:

- Yêu mẫu tỷ à. Bọn ta đã thử hết phương pháp rồi, gần như không cách nào hiệu quả. Ta không muốn dùng khôi lỗi nặn ra đâu.

Thủy Hoàng Ngọc cười nhẹ một cái nói:

- Ha ha, Phạm muội tu luyện đã lâu nhưng kiến thức phổ thông có vẻ không được phổ biến quá ta? Hẳn là Trần đệ dã không chỉ bảo chu đáo rồi.

Trần Tuấn nghe thế thì đần mặt cả ra, hắn cũng đang không hiểu tại sao đây nữa này?

Thủy Hoàng Ngọc nói:

- Cấp bậc càng cao thì sinh linh sinh ra càng mạnh mẽ. Vì thế nên càng khó để mà thụ thai được. Tiên nhân muốn có máu mủ của mình thì chỉ có nước là trước khi tu luyện qua kỳ Hóa Thần thì phải ăn nằm với nương tử của mình mà thôi. Nếu không thì trước kỳ Đại La Kim Tiên phải ăn lấy Nhi Hồng Quả, tăng cường tỉ lệ thụ thai thành công. Với Phạm muội bây giờ thì quả thực hơi khó để mà ẩm tiểu bảo bảo đấy. Mà với lại sinh linh cấp bậc càng cao, thì thời gian mang thai càng lâu nữa.

Trần Tuấn nghe thế thì bày ra một bộ mặt giác ngộ, mở mang tầm mắt.

Thì ra chính là nguyên do này mà hắn đến nay dù bị ép không gần vạn năm vẫn chưa thể nào đạt thành tâm nguyện với hai vị nương tử của hắn.

Thủy Hoàng Nguyên lúc này lên tiếng:

- Được rồi, chuyện đó ba người về bàn bạc sau cũng được. Lần này ta có chuyện quan trọng muốn nói!

- Chuyện quan trọng đấy là gì thế Yêu tổ?

- Chúng ta... Đang sắp đối mặt với một nguy cơ cấp bậc Chư Thiên Vạn Giới! À không, phải là toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới!

Trần Tuấn nghe thế thì đần mặt ra, nhướng mày lên, nói:

- Vậy chuyện này liên quan quái gì đến chúng ta? Chư Thiên Vạn Giới có nạn thì liên quan gì đến Tiểu Thiên Thế Giới nhỏ bé tam giới đây? Không rảnh, không rảnh. Yêu tổ à, ta đi ngang qua còn thấy bên dưới Hạ Giới lại phát sinh ra thêm mấy tên trẻ nghé không biết sợ, cứ dí đánh Thổ Yêu Tiên của các người kìa.

Nghe Trần Tuấn nói như thế, Thủy Hoàng Nguyên lập tức sốc ngang, hắn không ngờ một đại anh hùng từng vung tay cứu toàn bộ sinh linh khỏi Sát Kiếp mà lại nói ra một lời vô trách nhiệm như thế này.

Bình Luận (0)
Comment