Yêu tổ Thủy Hoàng Nguyên thở dài một tiếng lắc đầu nói:
- Chư Thiên Vạn Giới có nạn, tất nhiên tiểu thiên thế giới chúng ta cũng không tránh khỏi liên quan.
Trần Tuấn vẫn dửng dưng nói:
- Dựa vào Đại Đạo Liên Thiên Trận thì liền không thể tác động được gì nữa đâu, Yêu tổ ngươi yên tâm đi.
Yêu tổ thấy Trần Tuấn lười nhác như vậy, tưởng rằng chỉ bằng và một cái Đại Đạo trận pháp đỉnh cao là liền có thể hóa giả được nguy cơ này thì liền ra hiệu, nói:
- Được rồi, đi theo ta, lần này nhất định sẽ khiến Trần đệ phải quan tâm.
Hắn dẫn Trần Tuấn đi đến chỗ khe nứt kia để cho hắn ta tận mắt chứng kiến.
Trần Tuấn vừa nhìn thấy vết nứt đã liền nhận ra nói:
- Mảnh vỡ của Trung Thiên Thế Giới?
Thủy Hoàng Nguyên gật đầu nói:
- Đúng như vậy.
- Ây dà, lo cái gì. Dù là Trung Thiên Thế Giới âu cũng có Sát Kiếp, thế giới này không chịu nổi khảo nghiệm Sát Kiếp thì thuận theo tự nhiên dần dần tan rã ra mà thôi.
Thủy Hoàng Nguyên lắc đầu nói:
- Trần đệ nói tuy có ý đúng, nhưng kỳ thực không phải. Thế giới này tuy là Trung Thiên Thế Giới, nhưng khoảng cách cách Sát Kiếp còn rất xa, không lý nào lại vì không độ qua được Sát Kiếp mà trẻ thanh dạng này. Thế nên đây chính là những biểu hiện đầu tiên mà Chư Thiên Vạn Giới mang lại.
Đương lúc hai người trò chuyện, thì vết nứt màu đen kia đã cảm nhận thấy khí tức của Trần Tuấn, một loại khí tức mà nó vô cùng quen thuộc, không cách nào xóa nhòa được trong ký ức của vết nứt này.
Những tiếng oán trách kia dần dần biến chuyển trở thành những tiếng kêu oan đầy in ỏi:
- Trần Bạch! Ngươi cút đi! Ngươi cút đi! Đừng.... Đừng đánh ta! Đừng, đừng nhốt ta lại, ta không muốn! Ta không muốn! Trần Bạch! Ngươi cút ra!
Nghe thấy những lời này của cái khói đỏ đen kia, Trần Tuấn liếc mắt nhìn Thủy Hoàng Nguyên hỏi:
- Hình như có vẻ nó quen ta thì phải? Nhưng mà ta có phải là Trần Bạch gì đó đâu? Ngươi biết lai lịch của nó, nên hẳn là tu luyện Bách Nhãn đã có chút thành tựu rồi nhỉ?
Thủy Hoàng Nguyên lắc đầu nói:
- Bách Nhãn kỳ thực tu luyện có chút thành tựu, nhưng chi có thể nhìn được ký ức bao quát của Trung Thiên Thế Giới này mà thôi. Còn lai lịch, ký ức rõ ràng của cái thứ này thì ta cũng không biết.
Trần Tuấn nghe thế thì bấm một ấn quyết, rồi quét hai ngón tay lên mắt mình, khai ra Chân Thần Nhãn của bản thân, vốn chính là nhãn quan vốn có của cấp bậc Địa Tổ Tiên Cửu Cửu Trọng, nhưng đã bị Trần Tuấn phong ấn lại. Chân Thần Nhãn một khi mở ra liền soi được hết tất thảy thông tin từ trước khi hình thành thứ mà người sử dụng thần nhãn này muốn soi, từ định mệnh, lai lịch, suy nghĩ, người thân,... Trần Tuấn hắn đều có thể nhìn thấy hết được.
Nguyên lai cái khe nứt kia là một oan hồn bị người khác phong bế vào một cái tiểu không gian dị biệt với không gian chính của Trung Thiên Thế Giới, thế nên nó có thể sống sót, trở thành vết tích cuối cùng khi cái thế giới này bị hủy diệt.
Oan hồn này có tên là Yên Yên, là một cô nương chỉ mới hai mươi, vốn chỉ là một sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp. Nàng vì hợp mệnh với một đại gia tộc, nên là bị người ta ám hại, nhốt vào trong tổ địa, trở thành thần hồn chấn giữ tài vận của đại gia tộc kia. Oán niệm không dứt từ từ tha hóa hồn phách của Yên Yên trở thành một oán linh cực kỳ độc ác. Nàng ta không những hại chết đại gia tộc kia, mà con cháu xa lơ xa lắc, nàng cũng rắc tâm tìm cách để mà ám toán.
Vừa hay người tên Trần Bạch đó trong Trung Thiên Thế Giới là một tay pháp sư khá là có tiếng. Hắn dùng pháp trận, bùa chú để mà phong ấn nàng ta, khiến cho oán hồn của Yêu Yêu không thể tùy tiện tác oai tác quái trên nhân gian nữa.
Trung Thiên Thế Giới này lại có đôi phần giống với trái đất mà Trần Tuấn sinh sống, chỉ khác có điều là thứ được gọi là tâm lý ở trái đất của hắn, chỉ mịt mờ không rõ ràng sự tồn tại hay không, mà ở cái Trung Thiên Thế Giới này lại chính là sự tồn tại được người đời biết đến rộng rãi. Vì thế nghề nghiệp pháp sư của tên Trần Bạch kia cũng không kém, được xem như là một nghề nghiệp kiếm được nhiều tiền.
Biết được thân phận của oán hồn này, Trần Tuấn chỉ lắc đầu nói:
- Vậy thì phiền phức rồi đây. Cái này không được xem như người tu luyện chân chính, nên có thể thoát khỏi hạn chế của Đại Đạo Liên Thiên Trận của ta.
- Nhưng mà.... Suy cho cùng đây chỉ là sự trùng hợp, tiện tai sửa đổi trận pháp, cùng với phá hủy cái thứ này là được nhỉ!
Trần Tuấn vưa tay ra, bóp nhẹ vào cái pháp trận phong ấn không gian khe nứt ki, trực tiếp giết chết nó.
Điều này khiến cho Thủy Hoàng Nguyên nhướng mày, mỏ to mắt, lộ rõ ra một vẻ đầy kinh ngạc.
Nên biết rằng thực lực hủy diệt, đánh nát một thế giới thì ai cũng có thể làm được, nhưng thực lực tiêu hủy một thế giới dù phóng nhãn ra toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới e rằng cũng không thể nào tìm được người thứ hai.
Xử lý xong xuôi mảnh tàn dư của cái Trung Thiên Thế Giới kia, Trần Tuấn nhẹ nhàng phủi tay, rồi sau đó vẽ ra vô số pháp tự gia cố cho Đại Đạo trận pháp mà hắn bày bố.
Làm xong, hắn quay qua nói với Thủy Hoàng Nguyên:
- Ta xử lý xong xuôi hết ồi đấy Yêu tổ. Ngươi đừng bận tâm nữa....
Nhưng ngay khi hắn định rời đi, thì Thủy Hoàng Nguyên nắm lấy vai hắn, giữ Trần Tuấn lại.
Thủy Hoàng Nguyên nói:
- Trần đệ, ta vẫn còn một chút lo lắng. Hay là để cho ta mượn lực lượng cả Trần đệ khai triển một lần Bách Nhãn nhìn trước tương lai có được không?
Trần Tuấn nghe thế, thoáng suy nghĩ một hồi mới đáp:
- Được, vậy Yêu tổ ngồi lại đi, ta dẫn truyền pháp lực vào cho n-....
Nhưng chưa kịp nói dứt câu thì từ phía bên ngoài đã có hai bóng hình quen thuộc đi tới. Không ai khác ngoài Phạm Linh Nhi, cùng với Trinh Hoa Cốt.
Các nàng từ sau khi chiếm Trần Tuấn hắn thì càng ngày càng quen, thiếu hắn một chút liền không thể chịu được, thế nên các nàng bỏ lại Thủy Hoàng Ngọc ở Thiên Cung mà chạy đến xem phu quân của mình như thế nào.
- Phu quân, chàng đang làm gì thế?
- Tướng công, chàng có cần muội giúp gì hay không?
Trần Tuấn thấy hai người thì nở ra một nụ cười gượng, vẫy vẫy tay nói:
- Không có gì, hai người vào xem cũng được.
Thủy Hoàng Nguyên thấy Phạm Linh Nhi, thì vẻ mặt biểu lộ có chút nghiêm trọng mà nói:
- Vừa hay Phạm muội, Trinh muội đến cũng đúng lúc lắm. Hai người đứng bên cạnh quan sát đi.
Trần Tuấn ngồi xếp bằng, đối diện với Thủy Hoàng Nguyên trước mặt. Hắn bấm một mật quyết, câu thông bể lực lượng của mình với Thủy Hoàng Nguyên.
Nhận được lực lượng từ Trần Tuấn, Thủy Hoàng Nguyên lập tức thi triển ra Bách Nhãn. Bách Nhãn bởi vì không còn hạn chế tiêu tốn quá mức, nên mở ra thực lực chân chính của mình, nhìn thấu suốt tương lai của Chư Thiên Vạn Giới!
Thủy Hoàng Nguyên biến nhập trở thành một hồn thể du ngoạn khắp hình ảnh tương lai của Chư Thiên Vạn Giới. Dù bên ngoài chỉ mới trôi qua chưa đầy năm khắc, nhưng hồn thể của Thủy Hoàng Nguyên đã đi hơn năm trăm vạn năm. Điểm chung khung cảnh của Chư Thiên Vạn Giới lúc này dần dần héo úa đi, vô số thế giới không rõ ràng nữa, mà đã bị hủy diệt thành vô số mảnh thế giới nhỏ lẻ.
Hắn đi hơn ngàn tỷ năm, cuối cùng nhìn thấy một cảnh tượng hết sức kinh hãi.
Toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới bị một cơn hồng vụ to lớn nuốt trọn, Trần Tuấn ở tương lai dùng Đại Đạo Vô Cực Hào Quang hóa thành Vô Cực Pháo bắn nát toàn bộ đám hồng vụ kia.
Nhìn thấy cảnh tượng đó Thủy Hoàng Nguyên kỳ thực không thể không cảm thán. Mặc dù mồm miệng, tâm địa của Trần Tuấn có lười nhác như thế nào đi nữa, nhưng khi chuyện đến thì hắn nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn kết cục của tam giới!
Nhưng sau đó hắn thấy một điều gì đó cực kỳ kỳ lạ, đó chính là Trần Tuấn... Đã khóc?
Thời gian lập tức trôi cực kỳ nhanh, khiến cho Thủy Hoàng Nguyên thấy được cảnh tượng Trần Tuấn đang đứng trước hai ngọn thần đăng to lớn.
Trần Tuấn hắn giơ tay thu lấy hai ngọn thần đăng kia, biến nó trở thành một. Nhưng vào lúc đấy, Trần Tuấn tương lai đã ngoái lại nhìn, vào đúng chỗ hồn thể của Thủy Hoàng Nguyên, khiến cho hắn nổi hết da gà.
Dường như Trần Tuấn tương lai kia có thể nhìn thấy được hồn thể của Thủy Hoàng Nguyên hắn, nên Trần Tuấn kia đã dùng thần đăng của mình tạo ra một lực hấp dẫn vô cùng lớn, cuốn lấy hồn thể của Thủy Hoàng Nguyên.
Thủy Hoàng Nguyên không hiểu chuyện gì dã xảy ra, tự hỏi tại sao tên này lại có thể nhìn thấy được bản thân mình. Rõ ràng Thủy Hoàng Nguyên chỉ là nhìn cảnh tượng tương lai mà thôi, làm sao cảnh tượng lại có thể tác động lên hắn được.
Đại Đạo Vô Cực Hào Quang bảo vệ lấy Thủy Hoàng Nguyên, nhưng đến cả Đại Đạo của Địa Tổ Tiên Cửu Cửu trọng cũng không thể chống lại được thần đăng trên tay Trần Tuấn tương lại, trực tiếp bị hút lấy toàn bộ. Thấy nguy, Thủy Hoàng Nguyên liền dừng thi triển Bách Nhãn lại, thoát khỏi khung cảnh tương lai này.
Trở lại hiện tại, Thủy Hoàng Nguyên bị trọng thương, thất khiếu chảy ra máu tươi.
Hắn không để tâm đến thương thế của mình mà bám lấy Trần Tuấn nói:
- Không được... Nhất định không được.... Chúng ta.... Chúng ta sẽ chết mất....!
Nói xong những lời này Thủy Hoàng Nguyên không thể chịu đựng được thương thế mà ngã gục vào trong lòng Trần Tuấn, mặc cho hắn hô hào, lắc mạnh.
...
Trải qua một canh giờ điều trị, Thủy Hoàng Nguyên lúc này mới chịu mở mắt. Người đầu tiên hắn nhìn thấy không ai khác chính là nương tử của mình, sau đó đến Thiên Đế Ngao Hồng, cuối cùng mới đến Trần Tuấn.
Thủy Hoàng Ngọc hỏi:
- Chàng không sao chứ?
Ngao Hồng nói:
- Yêu tổ, người bị cái gì mà bị trọng thương vậy?
Nhưng hắn không để tâm đến hai người, ngay khi tỉnh dậy liền nắm lấy tay Trần Tuấn mà nói:
- Trần đệ! Nghe ta nói! Bình tĩnh, đệ phải cực kỳ bình tĩnh! Nhưng trước tiên đệ hãy gọi Phạm muội với Trinh muội một cái đã.
- Yêu tổ? Ngươi gọi chúng ta?
Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt đồng thanh lên tiếng.
Thấy hai nàng, hắn lập tức bấm ấn hóa ra mọt cái pháp trận phong bế không gian ba người lại, để mà bí mật nói:
- Lần này ta nhìn tiên đoán thấy được một cảnh Sát Kiếp cực kỳ kinh khủng liên quan đến...
Đến lúc này hắn lưỡng lự một chút, không dám nói ra suy đoán chân thật của mình, mà lừa Trần Tuấn, nói:
- Sát Kiếp liên quan đến Trần đệ!
Nghe thấy câu đó, hai nữ nhân kia liền liếc nhìn Thủy Hoàng Nguyên với ánh mắt sắt lạnh, tràn ngập hận ý, nói:
- Ý Yêu tổ là sao đây? Muốn trù cho phu quân (tướng công) chúng ta chết à?
Thủy Hoàng Nguyên thấy phản ứng này, liền yên tâm không ít, nói:
- Đương nhiên là không phải trù mà chính là tương lai mà ta tiên đoán được. Nhưng hai người đừng phản ứng gay gắt như hết, khi thấy được một tia Sát Kiếp kia, ta cũng đồng thời thấy được một tia sinh linh mới ngoài hai người!
Nghe thế hai nàng quay qua bốn mắt nhìn nhau đầy vui sướng, nói:
- Chẳng lẽ là tiểu bảo bảo?!
Thủy Hoàng Nguyên không xác nhận, mà chỉ cười mỉm một cái.
Trần Tuấn thấy vậy liền lên tiếng hỏi rõ:
- Vậy chuyện đó diễn ra thế nào?
Thủy Hoàng Nguyên lắc đầu nói:
- Đến ta cũng không rõ, chỉ là ta thấy được Sát Kiếp đến gần với Trần đệ mà thôi.
Phạm Linh Nhi lúc này mong cầu nói:
- Vậy thì làm sao mới có thể giải quyết được Sát Kiếp của phu quân ta đây?
Dường như chỉ đợi một câu hỏi này của nàng, Thủy Hoàng Nguyên nở ra một nụ cười đắc thắng nói:
- Đương nhiên là có thể. Chỉ là lần này Trần đệ không cách nào ở tại trong tam giới được nữa mà thôi.
Trần Tuấn nhíu mày nói:
- Yêu tổ nói rõ hơn một chút được không?
- Sát Kiếp của Trần đệ cùng với kiếp nạn mà Chư Thiên Vạn Giới gặp phải thập phần liên quan. Muốn tình được sinh linh kia, muốn hóa giải dược Sát Kiếp thì phải tiến vào Chư Thiên Vạn Giới mới được.
Trần Tuấn nghe thế thì dửng dưng nói:
- Vậy hẳn là Yêu tổ nhìn được thời gian xảy đến phải không?
Nghe đến dậy nụ cười đắc thắng kia của Thủy Hoàng Nguyên lập tức trở nên gượng gạo, đầy khó xử.
Hắn trách thầm:
- Cái tên này! Hẳn là hắn hỏi câu hỏi này mười phần hết chín là để trì hoãn lại rồi!
Thủy Hoàng Nguyên nói:
- Ta không rõ, có thể là xảy đến trong hôm nay, hoặc là vài năm nữa không biết chừng.
Lúc này Trinh Hoa Cốt tiến đến bên cạnh Trần Tuấn. Tay nàng khẽ vuốt qua người hắn, miệng của nàng nhẹ nhàng cắn lên tai hắn một cái nhẹ, rồi thì thầm nói:
- Tướng công, lần này đi bọn muội cũng muốn sinh cho chàng một tiểu bảo bảo kháo khỉnh, vừa hay cũng có thể hóa giải được nguy cơ của chàng nữa. Hay là ngày hôm sau hai người chúng ta chuẩn bị xuất phát đi... Mặc dù chàng muốn ở tại nơi này lười nhác, tránh né, nhưng ở suốt hơn vạn năm rồi, không cảm thấy nhàm chán vô vị hay sao? Chư Thiên Vạn Giới bao hàm vạn giới, đương nhiên sẽ có thứ để cho chàng tận hưởng!
Lời nói của nàng hệt như mật ngọt rót vào tai Trần Tuấn, khiến hắn phải cẩn trọng suy xét lại.
Hắn nói:
- Chuyện này... Cho ta thêm một chút thời gian, ta vẫn chưa thích ứng được...
Sống chung với nhau đã vạn năm, nghe được lời nói này của hắn, dù cho nàng không dùng đọc tâm thuật cũng thấy được Trần Tuấn đang suy nghĩ điều gì.
Trinh Hoa Cốt cười nhẹ nói:
- Đương nhiên, muội là nương tử của chàng, hiển nhiên chàng muốn suy nghĩ bao lâu muội vẫn chờ được...
Mặc dù về phạm trù quyến rũ Phạm Linh Nhi cũng không phải hạng vừa, nhưng so sánh với Trinh Hoa Cốt, thực sự có chút khập khiễng.
Nhưng như vậy cũng được, dù sao chỉ cần bọn nàng đạt được mục đích, ai làm cũng đều không quan trọng nữa rồi.
Nhưng Chư Thiên Vạn Giới kể từ lúc này đã biến chuyển!
...
Ở một thế giới khác, có một tiểu cô nương đang luyện tập pháp thuật. Tiểu cô nương này không giống với người bình thường, luyện ma pháp thông thường mà lại luyện ma pháp cấm!
Nàng ta lúc đầu chỉ định luyện chơi chơi mà thôi, nhưng ai mà ngờ được vào lần thứ năm mươi ba thi triển thì pháp thuật này lại có thể hoạt động được. Thế là nàng ta bị cái ma pháp cấm này của mình cuốn đi mất.
Những học viên khác còn lại trong trường ma thuật kia khi thấy hiện tượng lạ liền chạy đến. Nhưng khi đến nơi thì đã không còn thấy tiểu cô nương kia đâu nữa, mà chỉ còn thấy mỗi mấy cuốn sách mà nàng ta trộm được từ chỗ xó xỉn nào đó nằm trên đất mà thôi...
Một tên học sinh thấy huy hiệu của tiểu cô nương kia thầm nói:
- Là học viên lớp Hoàng Kim?!