Trần Tuấn quay về Trần Tuấn Cung để mà suy nghĩ kỹ càng về chuyện này. Nhưng kỳ thực là hắn chỉ đắng đo rằng nếu hắn đi khắp Chư Thiên Vạn Giới như thế thì chả phải mất rất nhiều sức lực thời gian hay sao? Thời gian đó để hắn ở Thiên Đình đánh cờ, nghe đàn, đọc truyện còn tốt hơn phải không? Đối với một tên lười chảy thay như Trần Tuấn hắn thì điều này thực sự đáng quan ngại.
Đương lúc hắn đang suy nghĩ, còn hai vị nương tử của mình thì đang chuẩn bị nẫu một bữa thịnh soạn để cả ba người cùng ăn thì từ phía trên bầu trời của Hạ Giới phóng xuống một nhân ảnh nhỏ bé, rơi chúng một thiên yêu đang bay trên trời, hại nó trở thành một cái đệm thịt bất đắc dĩ.
Cũng may thiên yêu này da dày thịt cứng, tiểu cô nương cũng thấp bé nhẹ cân, trên đường rơi xuống cũng không có gặp phải vấn đề gì, nên liền không có bị làm sao.
Nhưng gã một cú chổng vó như thế cung khiến cho Alisha choáng váng một cú.
Nàng ôm đầu, nói:
- Thật không ngờ ma pháp không gian bí mật của học viện lại được mình thi triển thành công. Mình nhớ nó chỉ khả thi về mặt lý thuyết thôi mà?
Gần như ngay lập tức, Thủy Hoàng Nguyên, Thủy Hoàng Ngọc, Ngao Hồng xuất hiện ngay trước mặt Alisha, dọa nàng ta nhảy dựng hết cả lên.
Lần đầu tiên chứng kiến một tộc lai giữa cá và người như phu thê Yêu tổ, và một người lai hưu như Thiên Đế đã khiến cho Alisha hoảng hốt la lớn:
- Có quái nhân!
Nàng ta giơ tay lên hô lớn:
- Bão Lửa!
Mọi thứ đều hoàng mỹ, từ cách vận chuyển ma lực, đến cả cách ra đòn, chưa bao giờ Alisha lại có thể dùng chiêu này một cách hoàn hảo như thế. Nhưng... Thật thần kỳ thay là nàng chỉ phóng ra được một tia lửa nhỏ hệt như là một cái hột quẹt mà thôi.
Alisha kinh ngạc nói:
- Hả?! Bão Lửa! Bão Lữa! Ngục Băng! Không được sao? Thiên Lôi! Ah!!!!! Tinh Linh.....
Không bất ngờ gì, toàn bộ phép thuật mà nàng thi triển đều không thể hoạt động được. Alisha cũng vì thế mà cạn sạch ma lực, bắt đầu thở dốc.
Chứng kiến một cảnh tượng này cả ba người không bất ngờ gì. Bởi vì Đại Đạo Liên Thiên Trận của Trần Tuấn đã trực tiếp can thiệp vào pháp tắc nơi này. Khi xuyên không giả xuyên vào tam giới vị diện này thì năng lượng khác biệt với linh khí sẽ liên tục bị pháp tắc chủ động đào thải, hao phí, từ đó không cách nào thi triển ra được năng lực của mình nữa. Trường hợp nằm ngoài quy tắc này chỉ có cường giả Siêu Phàm Thoát Cảnh mà thôi.
Bỏi vì Siêu Phàm Thoát Cảnh là bình phong của Chư Thiên Vạn Giới, ngăn cách những kẻ khác tự ý bước lên Hư Không, bên trong thể nội tự hình thành lực lượng mang quy tắc của riêng mình, nên không thể bị pháp tắc đào thải được, chỉ có bị động bị hạn chế không như trên Hư Không mà thôi. Nhưng kể cường giả như thế đối đầu với trận pháp mà Trần Tuấn lập ra cũng chỉ như là muỗi đốt, căn bản là không làm gì được.
Mặc dù thấy Alisha không có gì là nguy hiểm, khủng bố như Du Ly lúc trước, nhưng với đặc điểm tóc trắng, mắt xanh, trên người vận một loại y phục cực kỳ khác biệt so với người bình thường ở tam giới, lại còn có thể từ hư không mà không bấm quyết niệm pháp, phóng ra được một ngọn lửa, thì buộc lòng Thủy Hoàng Nguyên phải bắt nàng đem về Thiên Giới để mà tránh hậu quả không mong muốn.
Thấy chủng tộc khác lạ giơ tay ra tóm lấy mình, Alisha theo phả xạ mà hét lớn:
- Không! Có ai không? Cứu ta với! Cứu với! Có người định bắt cóc ta!
Nhưng ngoại trừ Siêu Phàm Thoát Cảnh, sỡ hữu năng lực gần như có thể hiểu ngôn ngữ phổ thông của từng vị diện ra thì lời kêu cứu của Alisha nàng gần như chỉ mấy lời nói vô tri, không có ai hiểu mà thôi.
Mà dù có hiểu được nhưng khi đứng trước tam đại năng của tam giới thì có ai mà dám cướp?
Alisha thế là được mang đến chỗ Trần Tuấn Cung để mà bàn bạc. Âu sao nàng cũng là trường hợp đầu tiên trong cả vạn năm, nên dù là chấp chưởng vị diện này nhưng cả ba người không thể không tôn trọng ý kiến của thiên hạ đệ nhất sâu kiến Trần Tuấn được.
Thủy Hoàng Nguyên gọi to:
- Trần đệ, ngươi có trong cung không?
Trần Tuấn vừa hay cũng mới ăn cơm xong, hai yêu nữ kia chưa kịp xích hắn lại nên liền đi ra, nói vọng:
- Đang nhàn rỗi! Mời vào.
Trần Tuấn ngồi ở bàn đá, búng tay một cái hóa ra một bình trà Tịnh Xuân, bày ra thêm vài loại thịt khô để mà đón tiếp khách.
Thấy ba người đi đến, tay lại cầm theo một tiểu cô nương bậc đồng phục kiểu âu với váy ngắn và áo choàng, đính trên đó là huy hiệu của lớp Hoàng Kim của trường ma pháp Lonsenal danh tiếng, thì Trần Tuấn vô cùng ngạc nhiên.
Hắn liền hỏi:
- Tiểu cô nương này là người xuyên không à?
- Trần đệ nhìn diện mạo thì biết, làm gì có ai trên đời mà tóc trắng, mắt xem đâu.
- Yêu tổ ngươi nói thế là có gì đây? Chỉ là ngươi chưa gặp mà thôi...
Alisha nhìn thấy Trần Tuấn liền nở ra một nụ cười rạng rỡ, hệt như nắm lấy được một sợi cỏ cứu mạng vậy.
Nàng ta cười nói:
- Cha à! Đây là đây thế? Không phải nơi đây là Westanic ư? Sao con mới đi chưa đến năm năm mà thay đổi kiến trúc nhiều thế?! Lại còn xuất hiện thêm nhiều chủng tộc quái dị nữa.
Rôi nàng vùng vẫy, nói:
- Các ngươi chắc là biết cha ta, nên là thả ta ra đi!
Vừa hay lời gọi cha đó vang lên cũng là lúc mà hai vị nương tử thân yêu của Trần Tuấn vừa hay mang ra chút quà cáp đãi khác, mà vô tình nghe được.
Trần Tuấn nhận ra thì liền chảy mồ hôi lạnh khắp người, hai tay run rẩy vô lực nhìn sang, cười gượng nói:
- Nương tử các nàng hiểu lầm rồi. Ta đây lần đầu tiên gặp tiểu cô nương này, ta cũng đang không hiểu nàng ta có ý muốn nói gì. Thủy ca? Ta nói đúng chứ? Ha... Ha...
Phạm Linh Nhi vui vẻ bước tới đặt hộp quà lên bàn nói:
- Chụp... Chuyện này có gì đâu. Chính thiếp thân đã lấy đi nguyên dương của phu quân mà. Nếu thiếp thân còn không mang tiểu bảo bảo nữa thì ai có thể được.
- Ha ha.... Quả nhiên là nương tử ta...
Nhưng Trần Tuấn chưa kịp vui mừng quá nửa khắc thì Phạm Linh Nhi đã tiến tới, xoáy nhẹ ngón tay mình quanh ngực của hắn mà dùng một cái ánh mắt vô hồn thiếu sức sống hệt như một cái khôi lỗi, ảm đạm nói:
- Nhưng mà đó việc chàng sau đó có ngủ với ai không thì thiếp thân cũng không chắc được. Cũng hệt như là thiếp thân sẽ không biết làm gì khi quả thực chuyện đó như thế nữa. Phu quân thấy thiếp thân nói có đúng hay không?
Rồi nàng nở ra một nụ cười nhẹ nhưng mang theo đó là một cỗ sát khí nồng đậm như muốn nuốt chửng cái ả tiện nhân nào vừa nói nó chính là con của phu quân mình vậy.
Thủy Hoàng Nguyên thấy sắp có án mạng xảy ra, nên liền nói giúp:
- Phạm muội đừng nghĩ oan cho Trần đệ chứ. Tiểu cô nương này là xuyên không giả mới xuyên qua đây. Đây là trường hợp đầu tiên nên ta muốn bàn bạc với Trần đệ xử trí chuyện này ra làm sao thôi.
Nghe thấy lời khẳng định của Thủy Hoàng Nguyên, Phạm Linh Nhi mới buông lỏng sát khí, mà trở lại bộ dạng tươi cười hồn nhiên của mình, mà nói:
- Vậy à?! Làm ta cứ tưởng...
Trần Tuấn thấy như vậy liền thuận thế ôm lấy eo của nàng, kéo nang lại ngồi chung với hắn nói:
- Ta muốn có với nàng mãi mà không được, làm sao có thể thời gian, tình cảm dành cho người khác đây.
Phạm Linh Nhi thích thú đỏ mặt dựa vào lòng Trần Tuấn, nói:
- Chàng nói thế thì thiếp yên tâm rồi.
Sau khi dứt lời, nàng hôn nhẹ lên má hắn một cái, để lại một vết son đỏ hồng mờ mờ trên má hắn.
Thấy cảnh này Trần Tuấn mới an tâm mà thở phù một tiếng đầy nhẹ nhõm.
Trinh Hoa Cốt mặc dù cung bất mãn, nhưng lại kìm chế bản thân mình tốt hơn Phạm Linh Nhi, thế nên mới đứng như trời trồng ở đó đợi Trần Tuấn xác nhận.
Alisha thấy Trần Tuấn thân mật với Phạm Linh Nhi như vậy thì há hốc mồm đầy kinh ngạc nói:
- Cha... Cha... Chuyện này là sao? Sao cha tái hôn mà lại không nói cho con biết. Mẹ kế này rốt cuộc là ai? Còn không phải dì Sona, lại càng không phải cô Vel! Hả?!
Trần Tuấn gãi đầu khó hiểu nói:
- Tiểu cô nương nhận nhầm người rồi, ta kỳ thực không phải cha cô nương đâu.
- Không thể nao, cha là White Alisha! Là hiệp sĩ danh giá của công tước Basten mà!
- Không, không nhầm lớn rồi. Ta họ Trần tên Tuấn, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt suốt ngày chỉ ở nhà đọc sách mà thôi, không phải cái gì mà hiệp sĩ danh giá cả, cô nương nhầm rồi.
- Hả?! Không thể nào? Cha đang đùa con đúng không.
Trần Tuấn hết cách chỉ đành thi triển phép thuật nhấc tay đem một ngọn núi nhổ bay lên cao hơn ngàn thước hỏi:
- Cha của cô nương có làm được như thế này không?
Chứng kiến người giống cha mình y như đúc mà lại có khả năng nâng cả một cái núi như thế thì Alisha đã thực sự tin tên quái nhân này không thể nà là người hiệp sĩ danh giá củ nhà cô được.
Alisha nói:
- Nếu ngươi không phải là cha ta, vậy đây là đâu?
Trần Tuấn hạ núi xuống, nói:
- Đây là tiểu vị diện Tu Chân Giới. Ta không biết bằng một cách thần kỳ nào đó mà cô nương đến được đây nhưng mà ta có thể khẳng định được một điều... Đây không phải là thế giới của cô nương. Và ta lại càng không phải là cha của cô nương.
Alisha nhìn quanh rồi hét lớn:
- Vậy là cái phép thuật không gian kia đưa ta đến thế giới khác rồi hay sao?
- Hu hu, cha ơi, cô Alice ơi, con không muốn ở đây đâu, hu hu...
Thủy Hoàng Nguyên ghé tai Trần Tuấn hỏi:
- Bây giờ xử lý nàng ta ra sao đây? Giam vào ngục chăng? Hay là đưa cho nàng ta một cái nhà nhỏ để nàng ta sống.
Trần Tuấn lắc tay nói:
- Làm thế thì đối với trẻ nhỏ thì có phần hơi độc ác quá....
Alisha ở một nơi hoàn toàn xa lạ, đến cả không khí ở đây hít thở cũng có phần khác biệt khiến nàng ta có chút không thích ứng được mà nức nở nói:
- Ta muốn về nhà, ta muốn về nhà.
Phạm Linh Nhi như nắm được cơ hội ngàn vàng này mà ghé vào tai Trần Tuấn thì thầm nói:
- Hay là bọn thiếp cùng với chàng đưa tiểu cô nương đó về nhà đi!
- Hả?! Nàng nói cái gì cơ? Chuyện này làm sao có thể?
- Đúng rồi đấy tướng công, chàng cũng không cần phải lo. Bọn thiếp đều đã là Siêu Phàm Thoát Cảnh hết cả rồi. Dù là du ngoạn Chư Thiên Vạn Giới cũng không thành vấn đề gì.
Phạm Linh Nhi bất ngờ bám chặt lấy lưng hắn, làm nũng nói:
- Phu quân chàng mà không đi, thiếp thân nhất định sẽ không buông ra đâu!
Nhìn thấy cả hai người đều muốn tiểu bảo bảo như thế Thủy Hoàng Nguyên đứng trước, âm thầm nở ra một nụ cười đắc thắng nhẹ.
Xem chừng việc Alisa đến đây cũng không phải chuyện xấu gì, ngược lại còn là một chuyện khá tốt nữa