Nương Tử Bình Tĩnh! Đừng Nhốt Ta!

Chương 5 - Mị Ma Phạm Linh Nhi

Trở lại với đoàn thỉnh kinh năm người kia, Trần Tuấn cũng không sử dụng thần thức của mình để quét qua một lượt, nên cũng không phát hiện Ngao Hồng đã dùng phép hóa thành một con bọ bám trên người Alisha.

Chuyến hành trình tuyệt đẹp này chả kéo dài được lâu. Vị diện châu âu thời phong kiến còn sử dụng kiếm pháp với phép thuật đã hiện lên trước mắt.

Alisha kinh ngạc nói:

- Đây chính là thứ gọi là thế giới sao? Sao mà to lớn quá vậy?!

Trần Tuấn khua tay nói:

- Bình thường ấy mà, Tiểu Thiên Thế Giới như vầy vẫn còn là nhỏ đấy. Rồi, chúng ta đi nào

Dứt lời, hắn tóm lấy đầu của Alisha, nhấn nàng vào vị diện của mình.

Alisha đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, thế nhưng bị hắn nhấn đầu một cái, cả cơ thể liền lập tức nhất bổng, quay cuồng mà hướng về phía dưới mà rơi xuống.

Nàng la lên:

- Ah! Cứu mạng!

Phịch một tiếng, một thân ảnh màu trắng ở dưới đất đã đỡ được nàng.

- Đừng sợ... Ta đã đỡ được ngươi rồi.

Alisha lần đầu tiên người khác cứu mạng, thế nên tim nàng bỗng chốc đập loạn một nhịp, mặt cũng như thế mà ửng hồng.

Alisha nói nhẹ:

- Cảm ơn ân công...

- Ân công? Tướng công ta sao?

- Ah? Là Hoa Cốt đại nhân! Ah! Thứ lỗi thứ lỗi.

Trinh Hoa Cốt cười nhẹ, thả nàng xuống, nói:

- Không sao, mai mốt đừng bất cẩn như thế nữa là được rồi.

Trần Tuấn bày ra một bộ dáng đầy khó hiểu nói:

- Ơ....

Trinh Hoa Cốt lúc này chạy lại áp sát người hắn, rồi nhẹ nhàng khóa môi hắn bằng đôi môi hồng hào, căng mộng như quả chín của mình.

Vừa hôn, bàn tay mềm mại, trắng nõn của nàng vừa sờ lên ngực, rồi từ từ di chuyển xuống bụng của Trần Tuấn, sờ qua một lượt, cực kỳ tận hưởng.

Khuôn mặt nàng hồng thuận, tràn đầy khoái cảm, sung sướng. Cả người như đi qua một cái hầm lửa, đỏ rực nóng bừng bừng lên hết cả lên.

Trinh Hoa Cốt nói:

- Đúng là thân thể của người muội yêu mà, chỉ cần chạm vào thôi cũng đủ khiến muội như bước lên thiên đường vậy... Thế nên từ nay về sau thân thể của tướng công hãy mãi mãi là của muội nhé. Muội, NHẤT ĐỊNH, NHẤT ĐỊNH, sẽ không để ai chiếm lấy thân thể này của chàng đâu. Một chút cũng không được.

Đúng là hồi nãy người đỡ Alisha chính là Trần Tuấn hắn, nhưng Trinh Hoa Cốt đã nhanh tay hơn một khắc, đã liền bước đến chỗ nàng ra rơi xuống mà đỡ lấy.

Lời nói này của nàng, cũng chính là cảm giác ghen tuông bỗng nhiên bộc phát tức thời mà phát ra.

Và vào những trường hợp nàng ta phát hoảng như thế này, Trần Tuấn luôn vươn tay ra, ôm lấy đầu nàng, an ủi...

Nhưng Trinh Hoa Cốt cứ nhắm mắt chờ mãi, chờ cái cảm giác an toàn vững chãi kia ập đến, nhưng lại không cảm thấy gì.

Nàng mở mắt ra thì thấy Phạm Linh Nhi đã nằm lọt thỏm vào trong lòng Trần Tuấn.

Phạm Linh Nhi cười nói:

- Phu quân, chàng đỡ được thiếp rồi. Chàng giỏi quá!

Trinh Hoa Cốt đứng hình mất vài giây rồi tức giận nói:

- Này con ả khốn khiếp này! Ngươi nghĩ mình làm gì vậy?

Phạm Linh Nhi quàng tay lên cổ Trần Tuấn, thản nhiên nói:

- Nương tử bị ngã, thì phu quân đỡ thôi. Chuyện này lạ lắm à?

- Ngươi... Ngươi! Trơ trẽn.

Trần Tuấn biết bản thân mình không làm gì nưa thì chắc chắn sẽ bị hai vị nương tử này đem ra làm vật đặt cược mất. Nên hắn liền thả Phạm Linh Nhi xuống, nói:

- Thôi được rồi, Alisha đúng không? Nơi này là khu rừng phía đông tên là Vanpurt đúng chứ?

Alisha hồi nãy bị cuốn theo hành động quyến rũ của Trinh Hoa Cốt, nên khi bị Trần Tuấn gọi đến thì thất thần một chút, rồi mới hoàn hồn phản ứng.

Nàng nói:

- Hả? À đúng rồi... Cái canh quan này đúng là khu rừng Vanpurt rồi.... Mà khoan đã, rừng Vanpurt! Ân công, chúng ta gạo phải đá to rồi, mau nhanh chóng di chuyển ra khỏi khu rừng này mau! Nơi đây được mệnh danh là tử địa của Hoàng Đế! Nhiều đời Hoàng Đế của chúng ta chỉ vì chinh phục vùng rừng giàu tài nguyên này mà đã khiến cho không dưới một triệu người chết đấy.

Vừa mới cảnh báo xong, thì việc liền nhảy đến tay. Vô số những con quái vật trong khu rừng này gửi thấy mùi ma lực, thì liền di di chuyển đến.

Những con con trùng biến dị với ba cái đầu, sáu cái cánh, những con mãnh thú với kích thước khủng cũng kéo nhau đi đến nấp ở phía sau bụi rậm, bốn phương tám hướng vây bốn người lại.

Alisha thấy thế thì tay chân run rẩy. Nàng từ trước đến giờ mặc dù cũng xem như là có thực lực, cũng từng đi theo một đoàn lính thu thập vài nguyên liệu để làm thí nghiệm. Nhưng đối với những con hung thú này mà nói, nàng chả khác gì một miếng thịt tươi đặt trên người của bọn nó cả.

Phạm Linh Nhi thấy thế thì rút Linh Căn Tử Kiếm của mình ra, định dùng một chiêu để mà kết liễu đám sâu bọ này.

Nhưng đột nhiên nàng dừng tay lại, cảm thấy có điều gì đó không đúng ở chỗ này.

Nàng hỏi Trần Tuấn:

- Phu quân, sao thiếp thân cảm thấy cứ là lạ?

- Yên tâm, đây chỉ là xung khắc giữa lực lượng của nàng với lực lượng của vị diện này mà thôi. Nhưng mà ta thấy tốt hơn hết là nàng đừng nên sử dụng lực lượng của mình tại đây. Về sau tích lũy lại mất thêm thời gian. Cứ thuận theo vị diện này mà sử dụng lực lượng của nó là được.

Phạm Linh Nhi gật đầu, thu kiếm lại nói:

- Được.

Nàng nâng tay lên, sử dụng lực lượng đến từ cái tiểu vị diện này. Y phục của Phạm Linh Nhi liền biến đổi, trở tành một bộ chiên giáp ôm sát người, vô cùng mát mẻ, cùng với nóng bỏng. Phía sau lưng còn mọc ra hai cái cánh dơi nhỏ nữa.

Chứng kiến cảnh tượng không nên thấy này, Alisha gượng đỏ mặt, che mắt lại, lắp bắp nói:

- Mị Ma... Thế mà cô lại là Mị Ma.

Trần Tuấn nghe thế thì cũng liền tò mò mà xoay đầy nhìn lại.

Thấy hình dáng này của Phạm Linh Nhi, hắn đã ho khục khục, kém chút ảnh hưởng đến tâm ma. Mặc dù từng cùng với nang giao hoan vô số lần, nhưng lần này vận trên người bộ trang phục khác, khiến Trần Tuấn hắn cảm thấy vô cùng khác lạ.

Phạm Linh Nhi như đọc vị được hắn, liền xoay một vòng, rồi cúi người xuống, để cặp ngực trắng hồng bên trong bộ trang phục bó sát có cơ hội để mà thi chuyển ra mị lực của mình.

Trần Tuấn thấy thế chỉ có thể bịt miệng mình lại, xoay người không nhìn nữa, nói:

- Khục khục, chuyện này e rằng phải điều tra thêm. Bây giờ chúng ta cùng nhau xử tri đám hung thú này đi.

Phạm Linh Nhi thấy phản ứng của hắn đáng yêu như thế, thì tâm trạng dâng trào hệt như là hoa nở.

Nên nàng nhẹ nhàng khua tay một cái, phóng ra vô số hồng khí quấn láy đám ma thú kia, khiến cho bọn nó phát dục mà quay qua đè đối phương xuống mà điên cuồng dẫm đạp.

Vì Trần Tuấn, Trinh Hoa Cốt đều là là cường giả, thế nên một đòn đến từ tiểu thế giới này cơ hồ đều không tác động được đến bọn họ. Alisha thì Phạm Linh Nhi đã chú ý đến, thế nên hồng khí kia của nàng không phóng tới chỗ tiểu cô nương này. Nhưng Ngao Hồng nấp trong tóc Phạm Linh Nhi thì không được may mắn như thế.

Ngao Hồng dính tới hồng vụ thì cả người nóng ran, tuy là Siêu Phàm Thoát Chả cường giả, nhưng thành tựu tu luyện so với Phạm Linh Nhi thì kỳ thực quá mức thấp. Thế nên dù chỉ là một chiêu thức nhỏ bé của Tiểu Thiên Thế Giới cũng khiến cho Ngao Hồng không chống cự được mà biến lại hình dạng chân chân chính ủa mình, mà lăn lộn phát hỏa.

Nàng gượng nói:

- Nóng quá... Nóng quá... Cả người ta đều nóng qua! Ta cần rồng... Ta cần rồng.... Sư phụ....? Bạch Long.... Bạch Long Ca! Ah! Bạch Long Ca! Tiểu thịt tươi của ta!

Ngao Hồng phát hỏa dục trong người, nên không thể kìm chế được cơ thể của chính bản thân mình, để cho cơ bắp rèn luyện bên trong phình to ra, xé toạc cả y phục bên ngoài.

Nàng lao về phía trước, định chợp lấy Trần Tuấn mà đè xuống. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Trinh Hoa Cốt dùng một chỉ ấn lên đầu mà ngăn cản.

Nàng nói:

- Hả? Tại sao đồ như của chàng lại ở đây?

Trần Tuấn gãi đâu nói:

- Ngao Hồng?

Hắn tiến tới, ấn lên người nàng một cái, hóa giải dục hỏa trào dâng bên trong Ngao Hồng.

Ngao Hồng tỉnh lại, tấy mình nằm trên mặt đất, bao vây chính là ánh mắt của đại sư phụ cùng với hai vị sư nương vĩ đại của mình thì chỉ có thể ngại ngùng mà gãi đầu đầy ngây thơ.

Nàng nói:

- Ha... Ha... Bị phát hiện rồi.

Trần Tuấn bước tới, nhéo tai nàng một cái, trách mắng:

- Đồ đệ ngươi chán sống rồi phải không? Thiên Đế trăm công nghìn việc, còn bám theo bọn ta lam gì?

- Sư phụ! Đau! Đau! Nhẹ tay một chút đi sư phụ! Dù là Kim Thân Bất Hoại, nhưng bị sức lực lớn của sư phụ nhép thì con cũng biết đau đấy!

- Hừ hừ, ta nhéo cho chết con!

Cuối cùng Trần Tuấn cũng thương xót cho Ngao Hồng mà thả nàng ta ra. Nhưng nàng cũng bị hắn trừng phạt không nhẹ, đến cả tai rồng phú phái cũng biến thành tai của Trư Bát Giới.

Nàng xoa xoa cái tai của mình ấm ức ôm lấy chân của Trinh Hoa Cốt, nói:

- Hu hu, sư nương, sư phụ bắt nạt đồ nhi. Sư nương tìm cho đồ nhi một cái công đạo đi mà.

Trinh Hoa Cốt dịu dàng xoa đầu nàng, thổi phù phù vài luồng tinh khí màu trắng, khiến cho tai Ngao Hồng trở lại bình thường, nói:

- Thôi nào Ngao Hồng. Sư phụ con nói đúng, Thiên Đế trách nhiệm cao cả, là người đứng đầu tam giới, không thể tùy tiện muốn đi là đi được.

Ngao Hồng nhìn về phía nàng ngây thơ nói:

- Không phải trước kia sư nương cũng bỏ cái chức vị Thiên Đế này cho con để đi tìm sư phụ hay sao?

- Cái này... Cái này.... Không giông với tình cảnh của ta lúc trước.

- Sư nương còn chả đặt nặng cái gì gọi là trách nhiệm, chỉ khi đạt được năng lực thông thiên liền đi tìm sư phụ. Cái này chắc không phải gọi là thất trách đâu nhỉ.

Trinh Hoa Cốt hết nói nổi, dù sao khi đấy nếu xét lại thì nàng quả thực vô trách nhiệm, dù là dùng cách nói gì thì sự thật vẫn là như thế.

Nên nàng dìu Ngao Hồng đứng dậy, nói:

- Thôi được rồi, chuyện đã qua. Mà con để ai làm chức vị Thiên Đế kế tiếp thế?

Ngao Hồng gãi đầu, cười lớn nói đầy tự hào:

- Phụ thân đã già rồi, sống ở Long Cung bé như cái lỗ chuột đấy quả thực không xứng với một chức vị Hắc Long Vương. Nên con cho phụ thân hưởng lạc nơi Thiên Giới rồi! Ha ha!

Trần Tuấn cạn lời, nói:

- Con bé này...

Alisha vừa nhìn thấy Ngao Hồng đã liền nhận ra, mà kêu lớn:

- Hưu Nhân!

Ngao Hồng nghe thế thì quay sang, vẻ mặt tràng đầy sự khó chịu, nói:

- Hưu gì? Ta không phải là tộc đấy, ta là Long Tộc, hiểu chứ tiểu cô nương?

- Nhưng đó là sừng hưu mà?

- Cái này đúng là giống sừng hưu, nhưng không phải sừng hưu...

Alisha bất luận thế nào cũng không thể nào thừa nhận một con rồng phương Đông như Ngao Hồng được, trong tâm trí của nàng, rồng chính là thứ hệt như những con rồng phương Tây mà thôi. Ngao Hồng mặc dù sống hơn vạn năm, cũng đã làm đến chức vị Thiên Đế, nhưng tính tình trẻ con, thích hơn thua so kè với kẻ khác, nên nàng quyết tâm ở lại đấu võ mồm với Alisha đến khi nào mình thắng mà thôi.

Nếu không nhờ Trần Tuấn dùng nắm đấm lớn giải quyết, thì e rằng hai nàng sẽ cãi nhau từ sáng đến tối mất.

Đi trên đường, hướng về phía Vương Đô Lighter, nơi mà Alisha đang sống, thì Alisha nói:

- Thật không biết năng lực của cô ấy là thứ gì nhỉ?

Trần Tuấn hỏi:

- Cô ấy? Ý cô nương chính là Linh Nhi?

Alisha gật đầu:

- Cái loại ma pháp này ta cũng không rõ nữa, bình thường thì người khác sẽ sử ma pháp nguyên tố, như phong, thủy, hỏa, thổ, lâu lâu thì có vài vị đặc biệt như là hoàng đế của ta, sử dụng lôi nguyên tố, còn thêm vài loại nữa là triệu hồi, và cường hóa!

Phạm Linh Nhi nghe thế thì ngẫm nghĩ một hồi, đáp:

- Mấy thứ đó à? Có phải ý cô nương chính là như thế này không?

Nàng nhúng tay một cái triệu hồi ra vài chục đầu tinh nhỏ bay quanh mình, trong đó không chỉ là bốn tinh linh nguyên tố cơ bản thông thường, còn có cả những tinh linh đặc biệt như ám, quang, lôi, nham, kim...

Chứng kiến một cảnh tượng này, Alisha chỉ có thể há mồm đầy kinh ngạc.

Nên biết rằng ở tiểu vị diện này, nếu không phải triệu hồi sư thì việc những pháp sư nguyên tố có thể triệu hồi ra tinh linh chính là việc nói lên khả năng thao túng nguyên tố của bọn họ đã đạt đến tầm thượng thừa, khiến cho các vị thần phải chấp thuận để họ triệu hồi ra được tinh linh của mình.

Không những thế, Phạm Linh Nhi còn còn thể nhẹ nhàng triệu hồi ra những sủng thú cấp bậc thần. Sau đấy nàng còn dựa vào năng lực cường hóa của mình mà rót ma lực vào, khiến cho đám sủng thú này tiến hóa thêm một lần, thoát thai hoán cốt trở thành một thực thể kinh khủng tởm.

Biểu diễn xong xuôi, nàng thu tay lại, làm biến mất đám thú vật, cùng với tinh linh này.

Phạm Linh Nhi nói:

- Những năng lực khác ta đều có thể thi triển được. Nhưng mà chỉ với cái năng lực biến thành cái gì đó mị ma dừng nhu quen thuộc hơn với linh căn Bản Nguyên Hồng Phấn của ta, nên dễ dàng có thể thi triển được.

Trần Tuấn lên tiếng:

- Mặc dù không thể không nói, nhưng linh căn của nàng thực sự quá mức quái lạ rồi. Kể cả yêu tổ tồn tại khi khai thiên lập địa cũng không rõ là cái gì. Hi vọng, ta có thể tìm được một câu trả lời thích đáng.

Phạm Linh Nhi ôm lấy Trần Tuấn, nói:

- Thiếp thân không cần. Thiếp thân chỉ cần chàng mà thôi phu quân, mấy cái linh căn này, thiếp thân căn bản là không để mắt đến....

Alisha lúc này mới nhớ đến, nói:

- À đúng rồi, đây không phải năng lực Hóa Hình hay sao? Năng lực này cực kỳ hiếm có, lúc trước ghi chép lại cũng chỉ có những vị Anh Hùng mới sở hữu năng lực thần ban này. Mặc dù về sau có những người khác đều sỡ hữu khả năng biến thân, nhưng đa phần đều giống với cô, đều hóa thành một hình dạng không phải con người, dần dần bị người khác gọi là Tha Hóa!

Trần Tuấn hỏi:

- Thần? Lại còn Anh Hùng? Chuyện của thế giới này thế nào? Thời gian trước kia ta chưa tra rõ.

- À thì thế giới này có tồn tại của Ác Quỷ và Thần Linh. Chúng ta là con cháu của Thần Linh, được các vị Thần Linh đáng kính ban cho ma lực để chiến đấu cùng với Ác Quỷ. Năng lực đấy phân thành hai, một là Hiệp Sĩ, chuyên truyền ma lực vào vũ khí của mình mà chiến đấu, chính là cha của ta, con thứ hai chính là ta, Ma Pháp Sư, chuyên dùng ma pháp để chiến đấu tầm xa! Về cơ bản thì ân công thể phân sức lực của một người làm năm cấp bậc, đầu tiên là Thanh Đồng, thứ hai là Bạch Ngân, thứ ba là Hắc Thiết, thứ tư là Lam Tủy, thứ năm là Huyết Tinh! Hoàng đế của Lighter chúng ta chính là hiệp sĩ kiêm luôn cả pháp sư vĩ đại nhất đế quốc, chính là cấp bậc cuối cùng Huyết Tinh.

Trần Tuấn hỏi:

- Huyết Tinh sỡ hữu khả năng như thé nào thế?

Alisha lắc đầu nói:

- Cái này ta chưa từng được chứng kiến. Chỉ từng nghe được phụ thân kể lại rằng, trước kia hoàng đế bởi vì chiến đấu với hai Tứ Thiên Vương, mà đã san phẳng cả một vương quốc của đám Ác Ma, biến nơi đó trở thành một cái hố sâu hơn ngàn thước.

Trần Tuấn nghe thế thì xoa xoa cằm, nói:

- Cũng không lợi hại lắm. Chí ít là so với tiêu chuẩn phá hoại của đám Tiên Nhân, thì vẫn còn ít lợi hại chán.

Chả mấy chốc, khi phóng với tốc độ cực nhanh, thì năm người đã đế được Vương Đô.

Trần Tuấn bung nhẹ tay, thay đổi tra phục của bốn người trở thành trang phục hệt như trong ký ức của Alisha.

Ngao Hồng kéo lấy bộ trang phục của mình mà nói:

- Sư phụ... Y phục này có chút không đúng đi?

Trần Tuấn đáp:

- Cái này chính là trang phục của vị diện này, ngươi cố chịu đi. À với lại, giấu hết mấy cái long lân, cùng với sừng của mình đi, đừng để bị phát hiện là yêu tộc. Theo ta thấy, và Alisha cô nương kể lại, thì người ở đây không chào đón những người như ngươi đâu.

Ngao Hồng biến mất những cái thứ liên quan đế Long Tộc của mình, cười lớn nói:

- Được, tuân lệnh sư phụ.

Trần Tuấn thở dài đáp:

- Lần này nếu như ngươi không gây chuyện, ta sẽ để ngươi đi theo học hỏi một chút cũng không phải không được.

- Hi hi, quả nhiên là sư phụ tốt nhất mà.

- Thôi cái kiểu vỗ mông ngựa đấy đi.

Cả đoàn năm người, dựa vào danh phận trường của Alisha, thuận lợi tiến vào trong thành.

Nơi đây là đế đô, thế nên vô cùng nhộn nhịp, người người qua lại, buông bán vô cùng vui vẻ. Nhưng vì sự khác biệt về văn hóa, thế nên cũng có nhiều thứ khiến cho Ngao Hồng, Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi khó chịu.

Ngao Hồng chỉ tay vào người nằm trong lòng củi được bày bán giữa chợ như thế, thì nhăn mặt hỏi:

- Sư phụ, đây là tình huống gì thế? Tội nhân đáng lý ra phải ỏ trong ngục tối chứ? Tại sao lại bày ra ngoài đường để người khác xem như thế?

Trần Tuấn đáp:

- Ngươi có điều không hiểu, đây gọi là nô lệ. Những người này không được đám người trên phố như là chúng ta, chỉ có thể xem họ như là súc sinh có hình dạng hệt đồng loại mà thôi.

- Nhưng sư phụ! Đám người trong nhà lao so sánh cùng với người bình thường cũng đâu có gì khác biệt? Huyết mạch? Thân thể? Tất cả đều hệt như người bình thường mà?

- Chuyện này tuy có thể xem là vô cùng bất công, nhưng đây chinh là cách mà xã hội bây giờ hiện hành. Nô lệ, không gì khác ngoài những cỗ máy bằng thịt.

Alisha lúc này phân trần nói:

- Đừng suy nghĩ tiêu cực như thế ân công. Hoàng đế chúng ta đã trở lại việc triều chính rồi, rấ nhanh thôi việc ngài ấy sẽ bãi bỏ chế độ nô lệ, để hình thành chế độ gì mà có tên là tư sản.

Trần Tuấn nghe thế thì khá là ngạc nhiên, nói:

- Cái này cô nương cũng biết?

- Không, chỉ là cha ta trước kia từng làm đội trưởng đội hiệp sĩ hoàng gia mà thầm nghe trộm được mà thôi.

- Ta cảm thấy tò mò về thân thế của hoàng đế cô nương rồi đấy.

Trinh Hoa Cốt hỏi:

- Tướng công, tư sản là gì thế?

- Chuyện này nói ra thì dài lắm, ta cũng không thuộc thể loại chuyên sâu về học thuật mấy loại hình này, nên chỉ có thể hiểu một chút da lông bên ngoài mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment