Nương Tử Bình Tĩnh! Đừng Nhốt Ta!

Chương 6 - Đồng Hương

Lúc này bên ngoài bỗng trở nên nhộn nhịp một cách lạ thường. Người buông bán xung quanh, dần dần xếp thành hai hàng, tạo ra một dường thẳng để người mới vừa từ trong thành đi vào.

Mới vào thành chưa lâu, nhóm người của Trần Tuấn vẫn chưa đi xa được chốn này, thế nên rất nhanh đã nhận được tin tức.

Trần Tuấn một mặt không giống như người bình thường, nơi náo nhiệt hắn lại không thích vào, vào thì ắt sẽ có rắc rối không muốn. Nhưng Ngao Hồng thì ngược lại. Nàng lần đầu tiên đi xa nhà, không giống như một tên lão lão nào đấy đến một cái dị giới đã mấy vạn năm, nên khi thấy người khác vui vẻ như thế, lờn tò mò muốn xem.

Chống lưng cho nàng là hai vị sư nương, mà sư phụ thì sau khi thành hôn, ít khi nào cãi lại lời của hai nàng, thế nên dù Trần Tuấn không muốn, vẫn bị Ngao Hồng dựa vào thế lực của mình mà cuốn đi.

Trần Tuấn bất mãn hỏi Alisha:

- Rốt cuộc mấy người kia bu lại để làm gì thế không biết?

- Ân công hỏi ta thì ta biết hỏi ai bây giờ? Một là một chủng ác ma nào đó mới được tìm ra, và tiêu diệt, thứ hai là xuất hiện Thánh Khí, thứ ba là xuất hiện một vật gì đó quý hiếm sặc sỡ, thứ tư là có Anh Hùng...

Trần Tuấn nghe thấy một chữ Anh Hùng thì da gà da vịt lại nổi lên. Hắn thầm nghĩ:

- Anh Hùng? Con mẹ nó chính là mấy cái tên nhân vật chính chết tiệt đấy ư?

Nhưng nghĩ lại Tây Âu cũng có nhiều lúc quái dị, anh hùng không ra anh hùng, ác nhân không ra ác nhân. Hắn nên hiểu kỹ, nếu không lại nhầm gà thành vịt thì lại khổ.

Hắn hỏi:

- Anh Hùng chính là mấy người nghèo khổ, bị ma tộc ép đến đường cùng rồi sau đó được cái gì dẫn dắt rồi thức tỉnh sức mạnh gì gì đấy phải không?

Alisha nhìn hắn vơi ánh mắt đầy kỳ quặc nói:

- Cái này.... Không phải. Anh Hùng kiểu đấy chỉ có trong sách trẻ con mà thôi. Anh Hùng đơn giản chỉ là chức danh được thần ban, có trọng trách dẫn đầu nhân loại chiến đấu chống lại ma tộc.

Trần Tuấn nghe thế thì thở phào nói:

- Cũng may không giống như kịch bản cho lắm, yên tâm đi xem một chút rồi.

Alisha nói:

- Kỳ thực ta cũng từng gặp qua Anh Hùng, nhiều người cũng không làm cho ta ấn tượng gì cho lắm đâu ân công.... Chỉ là Anh Hùng Ariel! Trời ơi chính là Anh Hùng Ariel lừng danh! Hôm nay mình đi ra đường bước bằng chân nào ấy nhỉ?!

- Ặc... Sao cô nương nói Anh Hùng cũng không có gì nổi bật.

Một người như Alisha vốn trầm tình, nhưng khi đụng tới thần tượng của nàng, thì dù Trần Tuấn có là chủ một phương vị diện, sỡ hữu khả năng diệt thiên hủy địa đi chăng nữa thì nàng cũng không ngần ngại mà đặt một ngón tay lên miệng hắn, biểu thị cho hắn im miệng.

- Suỵt... Ân công không hiểu đâu. Đây là Anh Hùng Ariel. Khác hẳn với những người khác, là anh hùng trong những anh hùng, đã vô số lần đánh lui được ma tộc, khiến cho một trong những tứ ma thần tướng dưới trướng của ma vương phải lui về dưỡng thương. Danh tiếng của Anh Hùng Ariel trong vương quốc này chỉ thua duy nhất mỗi hoàng đế mà thôi đấy. Ân công ngài đừng nên xúc phạm anh ấy như vậy.

Thấy tiểu cô nương này dám chạm vào thân thể ngọc ngà của trượng phu mình như thế, nhị vị yêu nữ kém chút đã dùng trận pháp, dùng kiếm vực dạy dỗ cho nàng ta một bài học nhớ đời. Nhưng rất may là Trần Tuấn phản ứng kịp, cầm lấy tay hai nàng, ngăn hai nàng động thủ.

Hắn truyền mật âm:

- Các nàng bình tĩnh, trẻ con còn nhỏ, không biết gì, không biết gì....

Phạm Linh Nhi vờ khóc lóc truyền tin:

- Không phải phu quân nghĩ đâu. Không phải là thiếp nhìn tiểu cô nương kia làm hành động bất kính mà động sát tâm đâu! Phu quân sống với thiếp thân lâu, phu quân cũng hiểu. Chỉ là khi nãy linh căn của thiếp bỗng nhiên khẽ động, thế nên không hiểu tại sao mà Linh Căn Tử Kiếm của thiếp thân tại sao hiện lên mà tôi.

Không cần nói Phạm Linh Nhi cũng đủ hiểu một điều, đó là trong mắt Trần Tuấn bấy giờ, hình ảnh của nàng đã thập phần xấu đi rồi. Chấp niệm của nàng không chỉ là ở cùng với hắn, mà phải thật hoàn mỹ, trở thành một vị nương tử hoàn mỹ của hắn, khiến cho hắn muốn dứt cũng không dứt được.

Trinh Hoa Cốt khinh bỉ nói:

- Còn giả vờ thơ ngay, dù sao sống lâu như thế trồi tướng công cũng biết ai trong chúng ta là người như thế nào. Ngươi cũng không cần giả đò quá.

Phạm Linh Nhi sướt mướt truyền âm:

- Phu quân đừng tin lời của ả ta, kỳ thực Linh Nhi không phải như thế!

Trần Tuấn đối với chuyện gì tính toán, âm mưu để mà trốn chạy chứ chuyện tình cảm thì cái đầu gỗ mục của hắn vẫ chỉ là một cái đầu gỗ mục.

Như thế còn chả nhận ra Phạm Linh Nhi đã tính toán bước tiếp theo đối với mình, mà tuyệt đối tin tưởng vào lời nói của nàng ta.

Hắn nói:

- Yên tâm đi, ta tin nương tử không phải là loại người như vậy.

Trong lúc đó, hai đứa nhóc Ngao Hồng cùng với Alisha đã trốn khỏi, đi vào trong đám đông để mà xem náo nhiệt. Bởi vì thân hình thấp bé không bằng người, thế nên Ngao Hồng cõng Alisha trên vai mình, để cho nàng ta thấy rõ đươc thần tượng của mình hơn.

Lần đầu tiên thấy được chiến phục của đám người này, Ngao Hồng không khỏi phấn khích mà cầm lấy chân của Alisha xông qua đám người, hại Alisha kém chút nữa là bị tét lộn ngược.

Alisha tức giận nói:

- Ngươi dừng lại cho ta! Ah! Ah! Cứu mạng!

Ngao Hồng vờ như không nghe được thấy cứ như thế mà xông lên hàng đầu, tiếp cận đám người Anh HÙng Ariel mới vừa đi săn giết ma tộc trở về.

Ai nấy thấy hành động này của nàng liền tỏ vẻ chán ghét, nhưng bởi vì thân thể cao lớn, cơ bắp cứng chắc phủ lớp dưới quần áo, nên không có một ai dám xông lên bắt Ngao Hồng. Bọn họ sợ rằng, nếu đụng vào nàng, chỉ cần nàng giơ một tát cũng đủ khiến cho cả hàm của đám người đó không còn một cái răng nào mất.

Ariel đi ngang qua, Alisha liền hâm mộ hò hét:

- Ariel nhìn đằng này này! Đây chính là huy chương của ngươi tặng cho cha ta đấy!

Ariel thấy thế chỉ nhìn về phía Alisha mỉm cười nhẹ một cái, rồi lướt qua. Nhưng đối với Alisha như thế cũng đủ khiến cho con tim nhỏ bé của nàng thỏa mãn rồi.

Nàng ngại ngùng đỏ mặt, đổ gục xuống đầu Ngao Hồng nói:

- Ariel, chàng ấy đã nhìn ta rồi! Liệu chàng ấy có thích ta chăng? Nhưng ta tuổi còn nhỏ, không thể kết hôn được. Nếu như một ngà ta đủ tuổi, ta nhất định sẽ theo đuổi Ariel

Ngao Hồng ham vui cũng bắt chước theo hành động của Alisha mà hô lớn:

- Ariel đại nhân đẹp trai, nhìn về phía chúng ta này! Ta muốn gả cho ngươi!

Đồng đội của Ariel là pháp sư Zotala thấy nàng như thế thì cười khẩy nói:

- Bằng hữu à. Mặc dù Ariel chúng ta văn võ song toàn, đến cả nhan sắc cũng thuộc hàng thượng đẳng, nhưng không phải vì thế mà ngươi thành cong chứ?

Ngao Hồng liền phản pháo lại Zotala:

- Ai nói ta là cong, ta là nữ mà! Ta đến nay vẫn chưa tướng công, thì theo đuổi người khác có gì là sai? Bổn cô nương thích nam nhân có gì là sai à?

Zotala nói:

- Ngươi nói là con gái? Có quỷ mới tin?

- Ngươi không tin bổn cô nương sao? Có cần bổn cô nương vạch ngực ra cho ngươi xem không?

Trong cơn tức giận bị người khác xỉ vả bản thân mình trong giống như nam tử hán. Ngao Hồng không thế kìm được mà xé áo của bản thân ra để chứng minh hân phận.

Tưởng chừng sẽ xảy ra một màn che mắt, ngại ngùng vì thiếu nữ bạo gan giữa đường mà cởi đồ nhằm thu hút sự chú ý của Ariel, nhưng không, ngược lại nó còn trở thành một tình guồng cảm lạnh.

Căn bản là từ nhỏ Ngao Hồng đã theo hình mẫu hầu tử mà Trần Tuấn kể mà tuân theo luyện tập. Nếu không luyện võ thì cũng là điên cuồng tra tấn thân thể. Cuối cùng trăm năm cũng tu ra được một dạng Kim Cương Bất Hoại Thể. Tuy là hình thể này vô song bất hoại, nhưng nó lại khiến cho những chỗ đáng lý ra là của nữ nhân trên người Ngao Hồng tiêu biến hoặc là thuyên giảm. Thế nên sau khi vạch ngực ra thì nó lại hệt như ngực của nam nhân cường tráng chăm tập luyện thể dục, hoàn toàn không có chút mỡ thừa nào.

Thẹn quá hóa giận. Ngao Hồng thấ bản thân mình thất thế thì tính tình liền trở nên nóng nảy mà vung quyền đấm thẳng vào mặt Zotala.

Nàng uất ức nói:

- Tại sao cơ chứ? Sư nương có ngực, yêu mẫu cũng có ngực, mẫu thân ta cũng có ngực. Tại sao duy nhất Ngao Hồng ta lại không có cơ chứ? Ông trời bất công! Thật bất công mà!

Một đấm này của nàng hệt như vạn sơn cùng bạo, trực tiếp đánh Zotala bay thẳng về phía trước hệt như một viên pháo xuyên thủng vài cái nhà, sau khi tiếp đất thi phải cày hơn một thước đất sâu nữa mới hoàn toàn dừng lại.

Chứng kiến sức mạnh đến điên người này của Ngao Hồng khiến cho người xung quanh không khỏi sợ hãi mà lùi lại cách xa nàng mấy mét. Còn tổ đội anh hùng thì lập tức bao vây lại hai người các nàng.

Ngao Hồng ngơ ngác hỏi Alisha:

- Chuyện gì vậy? Sao lại bao vây ta thế này?

- Hưu nhân ngốc! Ở thế giới chúng ta thì người bình thường không thể nào sỡ hữu thân thể mạnh như thế được, chỉ dựa vào ma lực cường hóa mà thôi, chỉ có ma tộc thì thân thể mới mạnh như vậy. Mà một đấm hồi nãy của ngươi rõ ràng là không mang theo hào quang của ma lực, thế nên đám người này chỉ có thể kế luận là người là người củ ma tộc mà thôi.

Và quả thục đúng như lời của Alisha nói, đám người ở đây ít khi nào chứng kiến người sỡ hữu thần lực trời sinh, thế nên vừa thấy Ngao Hồng tung ra một đấm như thế thì liền hô lên một tiếng ma tộc.

Trần Tuấn thấy chuyện không ổn liền lập tức đi đến nói:

- Mọi người bình tĩnh, đây là đệ đệ của ta, có chuyện gì từ từ nói.

Nghe nói đến đây, Edwin Carlos thân là hiệp sĩ giữ khiên, chuyên phụ trách khiêu khích kẻ địch nói:

- Hẳn là người từ vùng quê mới lên đúng không? Ngươi hẳn là không biết là đệ dệ của ngươi đã bị ma tộc chiếm xác rồi. Đám ma tộc này nổi tiếng với cơ thể mạnh mẽ, không cần ma lực cường hóa, thế nên là hãy tránh ra để chúng ta làm việc đi!

Nhưng khi này đột nhiên một việc phát sinh. Lần đầu tiên Ariel gặp được Trinh Hoa Cốt thì liền cảm thấy bản thân mình rạo rực không thôi.

Lần đầu tiên hắn thấy nàng đã bị dáng vẻ của nàng thu hút. Tóc trắng dài mượt tựa như mây, thân hình thuần khiết đẩy đà thật khiến người ta không thể rời mắt, lại kết hợp thêm một khuôn mặt xinh như ngọc, pha thêm một chút lạnh lùng, thuấn khiết của băng hàn, khiến cho Ariel không thể tự chủ được bản thân mình mà bước lên, quỳ một chân xuống.

Hắn nâng nhẹ tay Trinh Hoa Cốt nhẹ nhàng nói:

- Ôi tiểu thư, nàng thật đẹp. Lần đầu tiên ta gặp nàng, ta đã bị nhan sắc lạnh lùng này của nàng mê hoặc rồi.

Thấy một thanh niên tóc vàng mắt xanh lục ngoài hai mươi, vận trên người một bộ giáp sắt mạ chút vàng quỳ xuống cầm lấy tay nương tử của mình như thế khiến cho Trần Tuấn có chút khó chịu.

Hắn nói:

- Tốt xấu gì cũng là một đại anh hùng đại danh đỉnh đỉnh, thế mà lại trêu chọc vợ người khác là sao? Thật sự ai đều cũng mất não à.

Alisha thấy cảnh đấy thì sung sướng hét toáng lên:

- Ah! Anh hùng Ariel đây chính là khen người khác đẹp kìa! Đẹp trai quá.

Ariel đứng lên, vô số ánh sao nhỏ lắp lanh bay xung quanh hắn như phụ họa thêm cho cái sự đẹp mã của cái tên này. Rồi hướng về phía Trần Tuấn mà nói:

- Thứ lỗi, chỉ là ta cảm thấy bản thân mình thua thiệt với người khác mà thôi. Ta chỉ vì hâm mộ nhan sắc của tiểu thư thôi, hoàn toàn không có chủ ý gì khác.

- Nhưng mà.... Che chở cho ma tộc như thế thì quả thực là trọng tội rồi. Thật tiếc cho tiểu thư....

Trinh Hoa Cốt nói:

- Ngươi nói như thế có nghĩa là gì?

Ariel đáp:

- Tiểu thư xin đừng hiểu lầm ta. Chỉ là chồng của tiểu thư nếu nhất quyết bảo vệ ma tộc thì xin thứ lỗi cho bọn ta phải thực thi pháp luật mà thôi.

Chưa kịp đợi hắn nói dứt câu thì một nữ đấu sĩ da ngăm mặc trên người một bộ chiến phục làm bằng da hổ tên là Isabel đã lao lên đá về phía Ngao Hồng.

Ngao Hồng hai tay giữ chặt lấy Alisha trên lưng, lấy đầu mình ra đỡ một cước này.

Rầm một cái. Một cước mang theo ma lực kinh người chấn Ngao Hồng lúng xuống vài tất đất. Lực đạo tuy rất mạnh nhưng Ngao Hồng tốt xấu gì cũng là cường giả Siêu Phàm Thoát Cảnh, một cước này dù có mạnh gắp trăm lần đi chăng nữa thì đối với nàng cũng chỉ như là muỗi đốt mà thôi.

Ngao Hồng giơ chân lên, đạp một cước thẳng vào bụng của Isabel, chấn nàng bay thẳng xuống đất.

Ngao Hồng nói:

- Thật chứ! Không thấy có người khác còn trên lưng ta à?

- Hưu nhân dừng lại! Chạy trốn đi đừng đánh nữa. Đánh nữa chỉ tổ hại chúng ta bị quân hoàng gia hợp lực với mạo hiểm giả cùng với anh hùng tống vào tù nhanh hơn thôi.

Ngao Hồng nói:

- Các của ngươi mới là ngu ngốc, tống vào tù mới là thượng sách. Tống vào tù chính là có thể trên công đường để phân xử được. Còn bắt lão nương chạy trốn, chả khác nào tự thừa nhận rằng mình chính là cái đám ma tộc kia.

Đám người anh hùng bị đánh bay một người thì mau chóng dành thành trận địa, Edwin Carlos thì cầm khiên đầu, dùng ma lực của mình đánh vào tinh thần của Ngao Hồng, khiêu khích sát ý của nàng, hai tỷ muội tóc xanh thì lùi về sau, nhảy lên tòa nhà, giương cung giàn trận, nữ mục sư thì lùi sâu về phía sau, được hộ tống bởi Isabel vừa mới bị trọng thương đứng dậy, mà niệm phép.

Vô số phép thánh chúc lành được đổ lên người của Ariel, khiến cho trên người hắn bốc lên một cỗ kim quang nhàn nhạt, ma lực vì thế mà tăng lên cuồng cuộng không dứt.

Ariel nói:

- Thân là anh hùng, lúc sinh ra đã được ma lực cấu thành cơ thể, thế nên không sợ là mình dùng bất kỳ cấm chiêu nào mà cơ thể không chịu được. Lại được sự chúc phúc của thần thánh, ta lại sỡ hữu nguồn ma lực vô hạn. Kết hợp thêm trận địa này, nên ma tộc ngươi từ bỏ đi, nhẹ thì ta có thể ban cho ngươi một thân xác toàn vẹn trước khi chết!

Ngao Hồng tức tối nói:

- Lão nương đã nói từ chiều đến giờ rồi, lão nương không phải ma tộc cái gì gì đó của các ngươi. Lão nương là yêu tộc! Yêu tộc khác ma tộc! Đừng để lão nương chửi độc!

Ariel quay sang hai người Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt nói:

- Hai vị tiểu thư lui ra đi, ta không muốn làm hai vị tiểu thư bị thương.

Trinh Hoa Cốt lúc này đã nhị không nổi nữa, mà dùng lực lượng của bản thân mình câu thông cùng với thiên đị nơi đây, mà triệu xuống một đám mây màu đen, giáng thẳng thiên lôi xuống dưới đám người Anh Hùng này.

Nàng nói:

- Dám khai chiến với tướng công ta, sỉ vả danh tiết của ta. Mặc dù ta không quá câu nệ như Linh Nhi, nhưng kỳ thực không phải là người nào cũng có thể xúc phạm được danh tiết của ta với tướng công!

Ầm một tiếng, Ariel kịp thời lao lên, giơ thương mình lên, cùng một lúc hấp thụ hết tất thảy lôi kiếp, cứu đồng đội mình một mạng.

Ariel thân là anh hùng, cả thân mình được cấu thành ma lực, hắn tự nhiên rất tự tin là mình có thể đỡ được một chiêu này rất nhẹ nhàng.

Thế nhưng Trinh Hoa Cốt lại mỉm cười đầy ẩn ý.

Đột nhiên Ariel rơi xuống. Cả ngươi liên tục giật lên điên cuồng. Ma lực phóng thích ra không kiểm soát được.

Đương nhiên Trinh Hoa Cốt thừa biết thiên địa nơi đây không tạo thành quá nhiều khống chế như vị diện trước kia, thế nên một chiêu hồi nãy căn bản không thể nào đánh bị thương mấy cái tên ma pháp sư, hay là kiếm sĩ, đấu sĩ được.

Nếu đã không thể nhiều khống chế thì chi bằng bổ sung thêm một ít lực lượng của Siêu Phàm Thoát Cảnh, trực tiếp làm loạn ma lực mạch chảy trong người Ariel. Một chiêu phế luôn hắn.

...

Lúc này ở trong lâu đài, một bóng hình trung niên vận áo bào đen ở trước cửa sổ hiện lên.

Hắn thấy thiên lôi do Trinh Hoa Cốt giáng xuống đánh vào người của Ariel, khiến cho Ariel thoán chốc đã trở thành một phế nhân, thì kinh ngạc.

Hắn nói:

- Không ngờ lại có người có thể làm loạn được đám người anh hùng này?! Nhất định ta phải mời tới mới được.

...

Trong một không giang khác, vô số những bức tượng đá tạo nên hình dáng của những thần linh nơi đây bắt đầu thảo luận:

- Tia sét này có điều gì đó không đúng lắm?

- Đúng. Ngươi nói rất đúng. Ta không cảm thấy thần lực, cũng như ma lực trong nó. Nó hoàn toàn nằm ở phạm trù khác.

...

Còn Trần Tuấn phản ứng cũng không kém. Hắn thân là Địa Tổ Tiên, thế nên đối với các loại khí tức thượng phẩm vô cùng mẫn cảm.

Hắn hướng về phía trên mà nói:

- Mong các ngươi hiểu đừng tính toán chúng ta. Chúng ta chỉ là thuận tiện đi du lịch, trả lại tiểu cô nương qua đây mà thôi. Đừng cố đưa phiền phức đến bọn ta có được hay không.

...

Trở lại với thực tại. Phạm Linh Nhi cũng thấy đùa vui nên hóa thành dạng Mị Ma của mình, mà dùng Bản Nguyên Hồng Phấn phân ra vô số phân ảnh y hệt để mà cường công đám người anh hùng này.

Một đám còn chưa tới Tiên Nhân cảnh thì làm gì có cửa đối đầu với Siêu Phàm Thoát Cảnh. Đến cả Du Ly, dù chỉ được đánh giá thuộc hàng trung đẳng của Siêu Phàm Thoát Cảnh, cũng dễ dàng bức tử Thiên Đạo, thế nên loại hàng thượng đẳng như Phạm Linh Nhi, Trinh Hoa Cốt, việc này chỉ như là đậ nát một con kiến mà thôi.

Chỉ trong thoáng chốc đám người anh hùng đã bại trận hoàn toàn, không cách nào phản kháng lại được.

Nhưng khi vừa đánh xong, đám người Tây Thiên này chuẩn bị chuồng thì bị đám quân đội hoàng gia bao vây lại một lần nữa.

Nhưng lần này khác với lần trước, tướng quân dẫn đầu đội quân lần này, là một lão trung niên có một vết sẹo rất to trên mặt tên là Smith đã đứng ra, cẩn trọng mời Trần Tuấn:

- Hoàng đế chúng tôi đứng từ xa quan sát đại nhân là kỳ tài, muốn gặp mặt, nên mới phái đội quân tinh nhuệ nhất của chúng tôi đến đây để mà đón ngài. Nhưng đại nhân ngài đánh trọng thương Anh Hùng Ariel được Thần Linh vô cùng yêu mến, lại là một trong số ít Anh Hùng được người dân ta ngưỡng mộ. Sợ rằng nếu chúng tôi trực tiếp mời đại nhân vào thì gây nên thị phi không đáng có.

Trần Tuấn ho khan một tiếng, nói:

- Được rồi. Chúng ta sẽ miễn cưỡng vậy.

Hắn kỳ thực khá là tò mò về cái tên hoàng đế này. Theo như lời kể của Alisha thì chỉ khi cái tên này tại vị thì vị diện này mới đổi thay như thế. Nói không chừng còn chính là như hắn, một kẻ xuyên qua từ trái đất.

Alisha bị còng tay, thì bỗng nhiên chìm vào một đống lý luận.

Rõ ràng là hắn mang nàng đến đây là để trả về học viện, thế mà hết chuyện gây rối cho Anh Hùng, rồi giã anh hùng vĩ đại nhất tại vị thành cám, rồi giờ lại bị quốc vương còng tay mang về lâu đài. Rồi là mang nàng về đúng không????

Cái tổ đội này cũng thật sự đáng tin đi?

Cả đám người người bị còng tay mang về ngục. Đám lính này quả nhiên nói được làm được, liền chuẩn bị cho bọn họ một cái ngục tù sang trọng nhất. Không chỉ được lát bằng hắc hỏa thạch, dù bên trong lòng đất có lạnh cỡ nào thì ở trên những viên đá này cũng cảm thấy ấm áp, chính giữa còn được đặt một bộ ghế bằng gỗ vô cùng đắt tiền, cùng với năm cái giường cũng làm bằng gỗ tương tự. Vả lại giường này lại là đệm cao su cao cấp, gối thì được nhồi lông ngỗng thượng hạn. Hoàn toàn giống như mộ căn phòng chuyên dùng để tiếp khách đặc biệt.

Alisha đến nhìn thấy cái căn phòng giam này còn đến bất ngờ, mà nói:

- Cái này chính là phòng giam ư? Đến cả tưởng tượng, ta còn chả dá tưởng tượng ra một cái phòng giam như thế này.

Trần Tuấn nói:

- Tên hoàng đế này có chút hảo ý, ta kỳ thực chính là muốn gặp hắn một chút, hy vọng hắn không phải khí vận chi tử chết bầm...

Vừa đi vào hầm ngục thì vị hoàng đế thần bí kia đã cười lớn nói:

- Thứ lỗi, thứ lỗi, ta vừa mới ngủ dậy, để mọi người chờ lâu rồi.

Dưới ánh sáng của quang thạch thì Trần Tuấn đã nhìn thấy được khuôn mặt của vị hoàng đế trung niên kia. Nhưng thay vì bất ngờ, hoặc là không phản ứng gì, hắn lại nhăn mặt tỏ vẻ vô cùng khó chịu.

Trinh Hoa Cốt hỏi:

- Tướng công, có chuyện gì sao? Ta thấy tên hoàng đế này cũng bình thường mà.

- Không, không có gì, xác thực đúng là không có gì. Chỉ là ta thấy mặt tên này quả thực quá đáng ghét, rất gợi đòn, làm ta nhớ tới một tên khốn lúc trước ta bị ốm, lâm vào hoạn nạn khó khăn thì cái tên khốn khiếp ấy lại giả mù giả điếc, không nhận thân nhân mà thôi.

Tên hoàng đế kia nhìn thấy mặt Trần Tuấn cũng cảm thấy vô cùng quen thuộc mà nói:

- Vừa vặn ta cũng cảm thấy mặt của đại nhân tuy được cái sáng sủa, nhưng hệt như một đồng bạn trước kia của ta, một cái tên chuyên ăn quỵt, mượn rồi không trả cả mấy chục lần.

Alisha nhìn thấy mặt quốc vương thì quỳ rạp xuống, nói:

- Muôn tâu bệ hạ, ân công là người từ vùng quê nghèo lên, thế nên hoàn toàn chưa nghe thấy uy danh bệ hạ, mong bệ hạ hãy tha cho ân công ta một mạng.

Vị hoàng đế kia ho khan một tiếng rồi nói:

- Nói chuyện chính nào. Hồi nãy ai là người đáng ra một đạo thiên lôi kia.

Trinh Hoa Cốt ngước mặt lên nhìn hắn với một ánh mắt lạnh lùng, nói:

- Là ta. Thì sao?

Hoàng đế kia tán thưởng nói:

- Quả nhiên đúng là tiểu thư tốt số. Không những sỡ hữu nhan sắc khiến cả phụ nữ cung phải mê mệt, lại còn sỡ hữu cả thực lực cường đến cả một vị quân vương ta đây cũng phải thèm khát. Thực sự ngưỡng mộ, ngưỡng mộ mà.

Trinh Hoa Cốt cười nhẹ nói:

- Nói ý chính được không quốc vương.

Vị hoàng đế kia ho khục khục vài cái để điều chỉnh tông giọng của mình hỏi:

- Ta muốn biết cách ngươi can thiệp vào ma lực của tên Ariel. Đám Anh Hùng đó chính là một trong những trở ngại lớn nhất của bổn vương bây giờ. Chỉ cần giải quyết được bọn chúng thì kế hoạch của bổn vương sẽ suông sẽ. Đám Thần Linh kia thực sự có chút khó chơi mà.

Trinh Hoa Cốt truyền âm hỏi:

- Hình như chàng cũng muốn xác nhận thân phận của tên này phải không?

- Ặc... Sao nàng lại biết?

- Hi hi, muội là nương tử của tướng công mà, tướng công nghĩ gì mà muội không biết được cơ chứ. Thế nên là chi bằng lần này tương kế tựu kế đi.

- Đa tạ nàng.

- Ah ~~~ Chàng không cần đa tạ muội. Chỉ cần tối nay sủng muội nhiều hơn một chút là được. Chỗ này cũng tốt đấy. Muội cũng muốn làm trong nhà lao.

- Ặc....

Trần Tuấn hướng về phía hoàng đế kia mà nói:

- Nói thì cũng được thôi. Nhưng với một điều kiện... Cho ta biết tên của ngươi.

Hoàng đế kia đáp:

- Xin lỗi đại nhân, người ta hỏi là vị tiểu thư này, xin đại nhân hãy hiểu phép tắc.

Trinh Hoa Cốt cười nói:

- Không sao đâu, ý của tướng công, cũng chính là ý của ta. Ta cũng đâu thể nào cho một người ta không biết danh tính nghe được. Dù sao đây cũng tính là bí mật của chúng ta.

Vị hoàng đế kia thở dài nói:

- Haiz... Được rồi... Ta tên là Edward Rouge, túy danh Hoàng Bách.

Nghe được cái tên Hoàng Bách này, ánh mắt của Trần Tuấn liền trở nên hung hãn:

- À... Thì ra chính là cái tên Bách Khoa Toàn Thư đây ấy mà. Một tên ngu si, ỷ mình có chút lợi thế học tập lại tự cao coi thường người khác.

- Ta nghĩ ngờ đã lâu rồi, thì ra lại chính là ngươi. Ba Cây Nhan.

- Con mẹ ngươi, ngươi gọi lão tử lại một lần nữa xem Bách đần.

- Ta thích thì gọi đấy, ba cây nhan, ba cây nhan! Cắm cho cả lò nhà ngươi.

- Con mẹ nó, ta không ngờ lại cái tên khốn nạn thóa mạ đến tận cùng như ngươi ở đây.

- Thôi thôi, viết sai chính tả thì căm mồm đi.

- Ta cũng lười nói với mấy tên hay ăn chực.

Thì ra cái tên Hoàng Bách này lại chính là thằng bạn cốt của Trần Tuấn ở địa cầu. Hai bọn hắn vốn ở chung nhà một khu, lớn lên thì coi như cũng chung đường, thi vào chung một cái đại học, sống đúng vào một cái phòng trọ chung.

Nhưng vào hai năm trước khi Trần Tuấn xuyên không thì đã có chuyện xảy ra. Hai bọn hắn học cùng trường đại học, nhưng nói chung vẫn là khác giờ học. Trần Tuấn vì tiết kiệm tiền thế nên liền vác xe đạp chạy mấy chục cây số một ngày để đến trường. Còn cái tên Hoàng Bách thì lười hơn, nên đ xe buýt công cộng. Khi đấy có một vụ tai nạn kinh hoàng, một người lái xe tải đâm vào một chiếc xe buýt, chục người bị thương, và một người bị chết, gần như mất xác đó chính là Hoàng Bách.

Sau chuyện đó Trần Tuấn chuyển về ký túc xá, không ở nhà trọ nữa. Còn Hoàng Bách thì bằng vào một cách thần kỳ nào đó lại xuyên qua thế giới Tây Âu này, trở thành một vị hoàng tử.

Hắn cũng được xem như là một nhân tài học rộng hiểu nhiều, cũng thông tuệ kha khá lĩnh vực, nhất là về mấy môn học tự nhiên, cùng kinh tế. Thế nên sau khi xuyên qua gần chục năm đã khiến cho thế giới này tay đổi bộ mặt một cách nhanh chóng, từ một thế giới lấy sức người làm chủ yếu với chế độ nô lệ, thì dần dần đã có một số vùng đất được thay bằng máy móc. Tuy có chút chậm chạp, nhưng xem chừng vẫn hợp với kế hoạch của hắn.

Bình Luận (0)
Comment