- Chuyện vô cùng phức tạp, nội hàm không chỉ bằng nhiêu được. Trần Tuấn ngươi chỉ cần biết là Hoàng Bách ta hiện giờ không chỉ đối đầu cùng với đám tham quan ở nội vụ, đối chiến với đám ma tộc ở bên ngoại vụ, mà còn phải mặt nặng mày nhẹ đối với đám Thần Giáo nữa. Về chuyện của Thần Giáo, Thần Linh thì ta soi sâu ra thì còn bắt nguồn đến từ tín ngưỡng của bọn họ nữa.
Trần Tuấn hỏi:
- Vậy việc ngươi muốn là?
Hoàng Bách khẳng định chắc nịt:
- Đúng vậy, ta bây giờ không có cách nào để kìm hãm được đám Anh Hùng kia. Mặc dù sỡ hữu ma lực mạnh mẽ, nhưng suy cho cùng cũng không phải là Thần Lực có thể chuyển hóa trở thành nguồn ma lực vô tận như cái đám người kia. Chỉ có vợ của ngươi, làm loạn Thần Lực của bọn hắn, khiến cho bọn hắn không cách nào chuyển hóa được thành ma lực, mới có thể giúp được mà thôi.
Trần Tuấn hiển nhiên nói:
- Chuyện gì chứ chuyện này đối với ta đơn giản.
Hoàng Bách nghi ngờ hỏi:
- Bằng chứng?
Trần Tuấn đứng dậy, đặt tay lên vai Hoàng Bách mà nói:
- Đi theo ta, ngươi sẽ biết.
Dứt lời hắn sử dụng thuấn di, dịch chuyển đến lãnh địa của ma tộc chỉ trong vòng chưa đến nửa giây.
Lãnh địa mà ma tộc cai quản thực sự có chút hung tàn. Khắp nơi đều là xác thối, máu tươi, xương trắng thì chất thành cả đống. Không những thế còn vang lên vô số tiếng kêu cứu vô cùng thảm thiết của những người còn số. Không khí thì bị nhiễm ma khí vô cùng nặng nề, nếu không dựa vào phép thuật Thanh Tẩy của những pháp sư hệ quang thì gần như sẽ không có ai sống được nơi đây.
Trần Tuấn cùng với Hoàng Bách đứng trên cao đã bị một nữ quỷ thân chim đuôi rắn, sỡ hữu cả trăm con mắt trải dài từ mặt đến chân tên là Seducmente phát hiện. Ả kêu lớn một tiếng hệt như một con chim bị người khác đâm vào mà kêu thốn, thông báo cho những ma tộc khác.
Hơn trăm tên đại ma tộc trăm mắt tên Casco nghe được tiếng thông báo này thì liền từ trong giấc ngủ sâu mà tỉnh dậy.
Đám người khổng lồ này cao ít nhất ba mươi mét trở lên, có con còn đặt biệt cao hơn bốn mươi mét, với tám cánh tay, trăm con mắt, đã trở thành nỗi ác mộng của nhân loại mỗi khi bọn chúng kéo quân đến. To lớn, mạnh mẽ, lại gần như không có góc chết, đám này từng đấm Ariel đến mức trọng thương, đến cả bạch ma pháp sư hệ mộc xém tí đã không cứu được.
Đến cả Hoàng Bách khi thấy trăm tên này cũng vô cùng kinh hãi, mà nói:
- Tuấn! Chúng ta mau quay về đi, ở nơi đầy chắc chắn chết. Đây chính là đại cứ điểm của ma tộc, nếu không phải không có sắp xếp chuẩn bị từ trước thi đến đây chả khác nào đi vào chỗ chết cả!
Trần Tuấn trấn an tên bạn cốt của mình nói:
- Nhát gan thế, lão tử dẫn ngươi đến đây thì lão tử đã có sự chuẩn bị từ trước rồi.
- Hả?!
Đám cự nhân lao lên, dùng bốn cánh tay của mình đấm về phía Trần Tuấn. Thân hình to lớn, nhưng hành động vô cùng nhanh nhẹn, nên một cú đấm này của đám cự nhân cả khác gì một đầu tên lửa nặng hàng trăm cân.
Đối với một đòn khủng bố như thế, Trần Tuấn chỉ đơn giản viết lên không trung một trận tự mang tên là Cung.
Cung vừa được vẽ ra, cái tên đang đấm về phía Trần Tuấn như bị thứ gì đó thao túng. Hắn đứng thẳng người giơ tám cánh tay mình lên cao, thân thể dần dần bị kéo căng hệt như là một cây cung đang lên tên.
Thế rồi Trần Tuấn dùng xương sống của tên cự nhân đó làm tên, dùng thân thể của hắn làm cung, mà bắn ra một chiêu hủy thiên diệt địa xuông đám ma tộc bên dưới.
Hàng trăm tên cự nhân là hàng trăm cây cung. Dưới sự điều khiển của trận pháp Cung này, chỉ bằng một loạt tên duy nhất đã khiến cho cứ điểm của đám ma tộc này chỉ còn mỗi một đống thịt vụn, trở thành một vùng đất hoang không hơn không kém.
Nhìn thấy chiêu này của Trần Tuấn, Hoàng Bách liền há hốc mà không dám tin vào mắt mình nói:
- Mẹ nó! Bá đạo!
- Còn chưa thể hiện hết!
Trần Tuấn tự tin dùng Cung Trận hóa cái cứ điểm này trở thành một cây cung khổng lồ cao hơn cả núi, rồi dùng những tài nguyên bên trong cứ địa ấy biến thành mũi tên, rồi bắn một cái vụt thẳng về phía lâu đài của ma vương.
Đường mũi thêm bay đi, mang theo vô số phong bạo gào thét, trực tiếp giết chết đi vô số ma tộc, phá hoại hoàn toàn những cứ điểm trọng yếu của bọn chúng. Nhưng cho đến khi chạm được vào lâu đài của ma vương thì mũi tên này bị một cái hố đen nuốt trọn, sau đấy một cái hố đen khác mở ra song song bên cạnh, bắn mũi tên ấy về phía Trần Tuấn.
Trần Tuấn dường nhưng đoán được điều này, liền chỉ một ngón tay xuống, một chiên hóa cự tiễn trở thành vô số con bướm trắng bay xung quanh.
Từ bên trong lâu đài của ma vương vang lên một tiếng âm trầm:
- Thật đáng khen co các ngươi, như thế mà lại có thể một đường đánh tới đây được. Nhưng mà nhân loại ngu ngốc, các ngươi tưởng rằng chỉ có hai người bọn ngươi thì có thể giết được ta hay sao.
Câu nói này vang lên, bầu trời bị một màu đỏ nuốt trọn. Từ bê trong bầu trời màu đỏ này hiện lê vô số khuôn mặt trắng bệt hệt như những cái mặt nạ cười dùng trong diễn kịch.
Những mặt nạ cười đấy mang lại cho Hoàng Bách một cảm giác vô cùng kinh dị. Khiến cho hắn bị chìm vào cảm giác bản thân mình là một diễn viên thất bại, bị người bênh dưới cười nhạo nhạo báng vậy.
Trần Tuấn thấy cả người đồng bạn mình run rẩy như thế, thì nhẹ nhàng điên lên ngực hắn một đạo quang năng. Hoàng Bách sau đấy cảm giác thân thể mình có một cỗ khí lưu ấm nóng chảy vào, cảm giác sợ hãi kia liền tan biến ngay lập tức, hắn cũng vì thế mà tỉnh táo lại.
Hoàng Bách hỏi:
- Chuyện gì xảy ra thế?
- Nhà ngươi yếu chứ còn gì nữa bông tuyết nhỏ.
- Con mẹ nhà ngươi, nếu không phải cái tên ma vương này thực sự quá mức bá đạo, thì làm sao có thể dọa ta ra mức này!
Rồi Hoàng Bách hướng về phía trên bầu trời đỏ rực mà hét lớn:
- Ma vương khốn khiếp! Xem ta đây! Cuồng Lôi! Mãnh Hổ Gầm Thét!
Hoàng Bách giơ tay ra bắn một cỗ ma lực hình con hổ vào phía bầu trời. Một chiêu này vô cùng mạnh mẽ, điện lôi mà Hoàng Bách phóng ra từ lâu đã gấp ngàn lần sấm sét thông thường. Đòn này mà đánh vào người khác, dù là thân thể bất hoại, đao thương bất nhập thì cũng bị một chiêu nà của hắn đốt đến tro cốt cũng không còn.
Thế nhưng một chiêu mạnh mẽ như thế nhưng rơi vào bầu trời đỏ rực mang tràn ngập ma khí phía trên chỉ như là một con muỗi, hoàn toàn không tạo thành một chút đe dọa gì.
Giọng nói bên trên chê cười nói:
- Nghe danh đã lâu Edward Rouge, ta tưởng ngươi tài cán thế nà, lại có thể trấn áp được hai vị đại thiên vương, hóa ra cũng chỉ là một tên bất tài như thế này hay sao?
Trần Tuấn nghe thế cũng nghi hoặc nhìn Hoàng Bách nói:
- Thực lực yếu vậy sao?
Hoàng Bách tức giận, ghiến răng trả lời:
- Đúng, thực lực tự thân ta quả thực có phần kém hai tên đó. Mà ngươi cũng đi học mà, chả nhẽ không biết con người chúng ta ưu việt hơn những động vật khác là ở trí não sao? Trí não ta rõ ràng cao cấp hơn đám thiên vương kia, nên lợi dụng quy tắc mà bọn chúng mang theo, mà phong ấn bọn chúng lại... À mà quên nữa, một tên suốt ngày chỉ cầu cho môn sinh của mình trên ba điểm như ngươi thì làm sao mà hiểu được cái phiền lòng như thiên tài như ta?
Mặc dù đang trong tình huống bị trấn áp như thế, thế nhưng Hoàng Bách cũng quên khịa Trần Tuấn, chọc khuấy điểm nhục nhã của hắn.
Trần Tuấn bị chạm vào đấy nỗi đau liền dựng lông lên mà nói:
- Tuy ta không trên được trung bình môn anh thì sao? Còn đỡ hơn cái tên năm bữa thì hết sáu bữa quỵt tiền ăn!
Ma vương lúc này đã không thể nhịn cảnh hai tên này cãi nhau nữa, mà trực tiếp điều khiển máu thịt ủa đám ma tộc của bản thân, lột da của bọn chúng, biến bọn chúng trở thành một cơn thủy triều xác thịt đỏ thẫm đày kinh dị máu me.
Cơn thủy triều xác thịt kia cao hơn năm trăm mét, cuồn cuộng hệt như sóng dữ đánh thẳng vào mặt Trần Tuấn.
Trần Tuấn đáp lại chỉ vẽ ra trận tự chữ Kinh, bắn ra một cỗ Thiên Linh Hoàng Liên. Thiên Linh Hoàng Liên này lúc đầu nhỏ bé hệt như một bông sen bình thường, tốc độ bay cũng vô cùng chậm chạp, hoàn toàn không có nổi một cái ưu điểm gì làm sát chiêu. Nhưng khi thủy triều máu thịt kia va chạm phải chúng, thì bông sen lập tức bạo nổ hình một bông sen, hệt như trăm quả bom nguyên tử. Một chiêu liền khiến cho đám thịt kia tan thành khói bụi, không cách nào hồi phục được nữa.
Chứng kiến khả năng này của Trần Tuấn, ma vương bê trong bày ra một bộ dáng vô cùng kinh ngạc. Nên biết răng đám ma tộc này có cơ thể vô cùng đặc thù, đặc biệt chuyên dùng để khắc chết mấy tên Thần Linh kia. Thần Linh chỉ cần bị ma tộc quấn quanh thì sẽ giống như là nhiễm dịch bệnh, gây nên đau đớn vô tận, kể cả Anh Hùng người không mang Thần Thể thì dưới đám máu thịt này ủng sẽ trải nghiệm một cảm giác vô cùng kinh hoàng. Thế mà thanh niên trước mặt lại có thể đơn giản một chiêu liền có thể phá như thế. Kỳ thực hắn ta không phải loại người dễ đối phó gì.
Ma vương biết bản thân mình không thể đối địch, nên liền ra mặt.
Ma vương không rõ mặt mũi bước ra bên ngoài, hắn giơ hai tay lên trời, sử dụng đám mây màu đỏ kia ngưng tụ ra một trái tim khổng lồ.
Trái tim ấy ngưng tụ hoàn toàn, thì bắt đầu đập. Một nhịp rồi hai nhịp, rồi ba nhịp, bốn nhịp. Đến nhịp thứ mười lắm thì trái tim ấy mở ra hai con mắt màu xanh dương, bên dưới còn lồi ra một cái mũi, mở ra một cái miệng.
Thành hình hoàn toàn, trái tim này kêu lên một tiếng kêu thảm thiết. Vô số dòng máu màu đen trào ra tự miệng nó, khiến cho nó bạo nổ, hóa thành một cơn mưa màu đen.
Trần Tuấn thấy vậy búng tay một cái, hóa ra một bình phong bảo vệ bản thân mình cùng với Hoàng Bách khỏi cơn mưa màu đen này.