Nương Tử Bình Tĩnh! Đừng Nhốt Ta!

Chương 9 - Phu Quân Chàng Đâu Rồi?

Nước mưa rơi xuống biến mặt đất trở thành một màu tối đen khịt, vô số cánh tay ốm yếu vươn lên, chống lấy mặt đất như muốn thoát ra.

Cỏ cây, núi non, gặp phải nước mưa này đều bị ăn mòn, hóa thành quái vật, kể cả thú hoang cũng như thế, hóa thang một bộ dạng biến dị vô cùng kinh tởm, không thể diễn tả thành lời.

Ma vương nói:

- Nước mưa này của chúng ta chính là kết tinh của vô số oán niệm, hận thù, đau khổ, sợ hãi,... Mọi vật khi dính phải đều sẽ bị lây bệnh rồi trở thành một phần của chúng ta! Ha ha!

Trần Tuấn thấy vậy thoáng chút nghi ngờ, vẽ ra một chữ Thủy, thả ra hết tất thảy nước từ đại dương, trút lên mảnh đất này. Và quả không hổ danh là những cái kết tinh từ ma tộc, nước khi dội vào thì không thể nào rửa trôi được, ngược lại còn sôi lên, hóa thành một dòng nước mưa đen kia, cùng với nó lan tỏa ra cả một vùng đất phía trước.

Trần Tuấn nói:

- Có chút thú vị.

Thấy vậy Hoàng Bách liền nói:

- Tuấn, ngươi mau hành đọng đi, với cái tiến độ này chả mấy chốc nữa nó sẽ lại lan đến vương quốc của ta mất!

- Được rồi, được rồi, bĩnh tĩnh xem ta thể hiện đây.

Trần Tuấn liền thể hiện vẽ ra một thái cực đồ trên lòng bàn tay. Hắn dùng thái cực đồ kia để mà điều khiển âm dương, điều khiển tiết tấu của ma vương này.

Ma vương bị Trần Tuấn chơi đến giờ, rồi quay lại hình dáng bào thai, trái tim kia cũng bị hắn quậy nát đến mức sinh ra linh trí, bị chính những cảm xúc tiêu cực của bản thân, cùng với sự đao khổ đối lập với sự sống kia nuốt trọn, khiến cho nó cảm thấy bản thân mình đau đớn đến tột cùng, muốn dứt bỏ luôn cả linh trí này. Còn mảnh đất của ma vương này bị Trần Tuấn hủy diệt đi hoàn toàn, trở lại dáng vẻ trước kia của nó.

Hoàng Bách thấy hắn như vậy kinh ngạc đến mức nói lấp bấp:

- Con... Mẹ... Nó.... Bá đạo!

- Giờ ngươi tin ta chưa?

- Tin, tin, ngươi trực tiếp chơi như thế thì quả thực vượt ngoài tầm hiểu biết của ta rồi.

- Chặc....

Trần Tuấn lật bàn tay một cái, biến thái cực đồ trở thành một vòng tròn trận pháp màu xanh. Lam trận kia xoay chuyển, mọi thứ liền đảo ngược lại ngay ban đầu, lâu đài nổ nát của ma vương như một đoạn phim được tua ngược lại, trở về hình dáng ban đầu, quả tim đau khổ kia từ bị Trần Tuấn dày vò đau đớn, lại trở về hình dáng trào ra mưa đen, sau đó dần dần tan biến.

Trần Tuấn nói:

- Chuyện này ta kỳ thực không muốn can dự chính nhiều. Thế giới này sắp xếp, ta không nằm trong sự sắp xếp đó, ta nhúng tay vào chỉ làm cho tình hình tệ hơn thôi. Lần này chơi đùa một chút, đến Bách đàn ngươi một tiếng đại ca vậy.

Hoàng Bách tức giận chất vấn:

- Sao thế Trần Tuấn? Ngươi không xử lý đám ma tộc là sao? Rõ ràng là ngươi bá đạo thế mà, lại dùng phép đảo ngược thời gian làm cái quái gì???

Trần Tuấn nghiêm mặt nói:

- Hoàng Bách, ngươi chưa trải qua nên ngươi không hiểu. Vận mệnh là thứ không thể tránh khỏi, ta xuyên qua đến đây chính là người nằm ngoài vận mệnh của các ngươi, ta mà nhúng tay vào sẽ thay đổi vận mệnh. Nếu vận mệnh nói rằng nhân loại sẽ chiến thắng, đánh bại hai thế lực kia mà ta nhúng tay vào trực tiếp hủy đi một thế lực, từ đó nhân loại không thể chống chịu được, bị hủy diệt thì ngươi nghĩ sao? Đây đang là tình cảnh tốt nhất, ta chỉ tiện tay chơi đùa thể hiện thực lực của mình mà thôi.

Hoàng Bách nghe thế thì ngay người, nhiều từ ngữ của Trần Tuấn sử dụng khiến cho hắn có chút không hiểu, nhưng đại ý vẫn là hiểu sơ sơ.

Hắn nói:

- Vậy ngươi nói rằng... Chúng ta sẽ thắng?

- Ai biết.

- Hả?! Vậy sao ngươi nói?

- Thì ta nói nếu mà, mới đi chục năm mà đã quên cách dùng từ ngữ rồi sao?

- Ngươi, ngươi! Ngươi được lắm!

- Nhưng Bách đần à, ngươi yên tâm đi, tình hình này theo ta tính toán nhân loại đang rơi vào thế rất thuận lợi, dưới sự trợ giúp của ngươi e rằng muốn thua còn khó hơn muốn thắng nữa.

Làm màu xong, Trần Tuấn đặt tay lên vai Hoàng Bách dẫn hắn về phòng riêng.

Còn ma vương phía bên trong thì cảm giác có điều gì đó không đúng. Hắn lấy tay ôm lấy đầu ủa mình, cả mười không ngừng toát lên sự run rẩy tràn đầy sợ hãi đến mức kinh hoàng, hệt như hắn đã trải qua một điều gì đó mà đến cả khi chết hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi vậy.

Hắn lắp bắp nói:

- Chuyện gì... Chuyện gì thế này? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra với ta, sao ta cảm thấy bản thân mình đã trải qua một loại cảm giác sống dở chết dở như thế cơ chứ?

...

Trở về Trần Tuấn hỏi:

- Thế nào, xứng đáng để gọi ta một tiếng đại ca không?

Hoàng Bách trực tiếp quỳ xuống, gọi lớn:

- Gia gia, ta cần gia gia giúp đỡ.

Trần Tuấn vểnh mặt lên cười lớn:

- Ha ha, cháu ngoan của ông đứng dậy đi, gọi thế ông tổn thọ.

Hoàng Bách cùng với Trần Tuấn lại ngồi ngay ngắn lại.

Hoàng Bách lên tiếng nói:

- Lần này nếu ngươi không ra tay được thì thôi, gián tiếp giúp ta cũng được. Ta muốn phương pháp làm rối loạn Thần Lực chuyển hóa làm ma lực kia, cùng với phương pháp để thanh tẩy đám ma tộc. Ngươi có cách nào để giúp ta hay không?

Trần Tuấn lấy ra một cái mỏ nối dài cùng với cây gõ mỏ, đưa cho Hoàng Bách nói:

- Thứ này được ta vừa mới luyện nên mới lúc nãy, còn nóng hỏi đấy. Ngươi chỉ cần ký khế ước linh hồn với nó hệt như vũ khí của thế giới này là được. Cái này tuy không có tác dụng chiến đấu gì lớn, cùng lắm là làm đối phương hoang mang một chút, nhưng đối với ma tộc thì lại khác. Chính là một thứ đến cả Thần Linh kia ra tay cũng không hiệu quả thành.

Hoàng Bách nhìn thấy cái gõ mõ liền lấp bấp nói:

- Tuấn... Chả lẽ... Ngươi muốn biến nơi ở của ma tộc trở thành Tây Thiên?

Trần Tuấn đưa cho Hoàng Bách xoay người, tỏ vẻ cao nhân nói:

- Nhớ giam thêm con khỉ dưới núi trang trí nữa.

- Đúng là tên nghiện tây du...

Hoàng Bách nhận lấp đồ vật từ tay Trần Tuấn rồi nói tiếp:

- Vậy còn cái thứ làm loạn Thần Lực của đám người Anh Hùng kia?

Trần Tuấn chỉ tay vài cái mỏ nói:

- Liên tục gõ mõ là có thể, Thần Lực tương đồng với Phật Tính của cái mỏ này. Hai cái cùng đồng thời tác động lẫn nhau sẽ sinh ra đối lập, từ đó xảy ra hiện tượng rối loạn.

- Cái này có chút không khoa học lắm.

- Ta là người không tin khoa học đấy!

- Không qua môn thì ai cũng nói vậy hết.

Hoàng Bách nói tiếp:

- Được rồi, với tính cách của ngươi thì sẽ không cho đi người khác miễn phí cái gì đúng chứ?

- Hảo huynh đệ, chỉ có ngươi là hiểu ta nhất. Để ta tặng ngươi một phần đại lễ rồi ta nói.

Trần Tuấn điểm nhẹ một lục quang lên đầu Hoàng Bách. Ngay khi điểm quang kia được đưa vào người thì Hoàng Bách cảm thấy cơ thể mình khoang khoái, cả người như được bôi trơn, hoạt động linh hoạt hơn hẵng, dường như mang lại cho hắn một cảm giác trẻ tuổi.

Hoàng Bách hỏi:

- Đây là thứ gì?

Trần Tuấn đáp:

- Đương nhiên chính là tuổi trẻ rồi, ta đưa tuổi thọ của mình cho ngươi, khiến cho ngươi trẻ ra vài tuổi.

- Ôi con mẹ nó, lão tổ tông, nhận cháu một lạy!

- Ha ha, cháu ngoan, đứng dậy đi.

- Con mẹ nó, Trần Tuấn ngươi thật bá đạo! Được rồi, nói đi, chỉ cần là chuyện ta giúp được ta chắc chắm trăm phần trăm sẽ giúp ngươi toàn tâm toàn lực.

Trần Tuấn ho khục khục vài phát, nói:

- Không có gì nhiều, chỉ là ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện nhỏ mà thôi. Như ngươi thấy đấy, ta cùng với nương tử dù xuyên qua thế giới khác, các nàng cũng muốn đi cùng ta. Thành hôn rồi, sống cùng nhau mãi cũng ngột ngạt, nên lần này ta muốn bản thân mình lại trở về một tên cẩu độc thân được đi đây đi đó, không còn vướng bận chuyện nương tử vài ngày được không.

- Chuyện này đơn giản ấy mà, ngươi chỉ cần giúp ta giữ các nàng trong hoàng cung này là được. Còn ta đi chơi ở chỗ khác!

Hoàng Bách biết Trần Tuấn đưa ra một đống lợi ích lớn như thế thì chuyện hắn nhờ vả chắc chắn không thể nào ít hơn đống lợi ích này được. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Hoàng Bách lại không hiểu sao một việc đơn giản như thế mà Trần Tuấn hắn lại có đưa ra được cái giá này.

Nghĩ đến nát cả đầu, cuối cùng hắn cũng không nghĩ ra được trường hợp nào.

Hoàng Bách nói:

- Được rồi, ta nhận lời của ngươi, chắc chắn sẽ chăm sóc lấy vợ của ngươi.

Trần Tuấn nghe thế thì khóe miệng khẽ giật, tạo ra một nụ cười ẩn đắc thắng.

Hắn nói:

- Ha ha, ông nội nhà ngươi biết ngươi sẽ nhận lời mà. Nhưng chuyện này cần phải làm một chút kịch bản.

Dứt lời hắn ghé bên tai của Hoàng Bách mà thì thầm to nhỏ.

...

Trải qua một tiếng đồng hồ, vợ của Hoàng Bách, cũng là hoang hậu của vương quốc này tên là Yeniel, là một người phụ nữ châu âu gần gióng như mẫu thân của Phạm Linh Nhi, đều sỡ hữu một mái tóc vàng vô cùng nổi bậc, cùng với một đôi mắt xanh lục động lòng người, thật không hổ là một trong những mỹ nhân đẹp nhất cả vương quốc.

Yeniel thân là vợ của Hoàng Bách, từ lâu đã ở cùng với Hoàng Bách thảo luận về cách làm đẹp đến từ thế giới hiện đại, thế nên nàng nói về chuyện làm đẹp với Phạm Linh Nhi vô cùng hợp. Cả hai người cùng với Trinh Hoa Cốt trò chuyện cả tiếng liền không hết chuyện.

Còn Ngao Hồng với Alisha thì lại khác, một người còn nhỏ tuổi vẫn còn chưa để ý đến ngoại hình mình cho lắm, còn một người thì... Không cần phải nói, thực lực vi tôn, ai cầm được Như Ý Kim Cổ Bổng của nàng, nàng mới công nhận người đó.

Hai đứa nhóc tâm trí đơn thuần như thế này, được quản gia của nhà vua dẫn đi chơi mấy trò tiêu khiển của hoàng đế, nào là cưỡi ngựa bắn cung, nào là điều khiển cơ giáp đánh nhau.

Hoàng Bách cũng thật lắm trò, kể cả việc chế ra một con người máy ở bên trong điều khiển mà hắn cũng làm được. Khiến cho thực lực của Alisha dù không bằng Ngao Hồng, thì khi hai nàng leo lên người máy vẫn có thể vui đùa được.

Đương lúc cả ba người đang trò chuyện thì từ bên trong phòng riêng của Trần Tuấn phát ra một tiếng bạo nổ lớn.

Hoàng Bách văng ra ngoài, lăn lóc trên sàn nói:

- Chết tiệt, có sát thủ đến ám!

Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi chạy đến nói lớn:

- Phu quân (Tướng công) chàng có sao hay không?

Hoàng Bách ôm lấy ngực mình, tỏ vẻ đầy đau đớn mà nói:

- Thực lực của mấy tên sát thủ này không hề tầm thường một chút nào, Trần Tuấn hắn đã chạy theo truy đuổi bọn hắn rồi.

Chỉ thấy bên trong là liên tiếp vô số cái lỗ lớn, nói thông ra bên ngoài, không những hế còn có hai bóng đen chạy vụt ra bên ngoài nữa.

Hai nữ nhân này thống hai cái bóng một trắng một đen liền hóa thành hai đạo quang năng mà đuổi theo.

Tốc độ của hai cái bóng này cũng thật kinh khủng, vèo một cái đã băng qua một cái đại dương, đến một châu lục hoàn toàn mới.

Thấy mình sắp không đuổi kịp, Phạm Linh Nhi bấm ấn rồi bắn ra một đạo quan nhỏ lên hai người bọn họ, đặt lên ấn ký truy tung.

Cái bóng đen vừa đặt chân lên đại lục khác đã liền quay lại đánh cái bóng trắng một đùng. Lực đạo đánh ra vô cùng mạnh mẽ tạo nên một vụ nổ lớn, làm giảm tầm nhìn của Trinh Hoa Cốt, Phạm Linh Nhi.

Nhưng dựa vào cảm tri ấn ký của mình Phạm Linh Nhi, là liền có thể tìm được.

Tuy vậy trên đường truy đuổi hai bóng người kia, Phạm Linh Nhi liền có chút cảm thấy không đúng.

Nàng nói với Trinh Hoa Cốt:

- Ta có điều cảm giác không đúng cho lắm. Dường như không phải là phu quân thì phải?

Trinh Hoa Cốt nói:

- Khí tức trên người thì quả thực đúng rồi, kể cả hình dáng cũng không sai lệch được. Nhưng ta cũng cảm giác như ngươi. Người này giống như không phải.

- Kệ đi, chắc là ngồi có phần lâu quá làm loạn giác quan mà thôi.

Phạm Linh Nhi tăng tốc lên mức cực đại, dùng cả lực lượng của mình mà phóng đi. Mỗi một thước nàng đi qua Tiểu Thiên Thế Giới này không chịu được mà xuất hiện vô số vết nứt nối liền với Chư Thiên Vạn Giới, trực tiếp hút đi vài phần của đại lục này.

Nàng cùng với Trinh Hoa Cốt đuổi đến dưới chân một ngọn núi thì cuối cùng cũng có thể bắt kịp hai bóng hình.

Nhưng quả nhiên đúng như lời của Phạm Linh Nhi nói, cái bóng trắng kia căn bản không phải là Trần Tuấn, mà là một cái bóng trắng do hắn dùng hóa thân của mình tạo ra.

Bị nàng bắt được, hai cái bóng trắng kia liền tan biến vào hư vô, để lại vô số điểm trắng trên trời.

Lúc này trời đất giống như bị một cái gì áp lực gì đó đảo lộn. Phạm Linh Nhi cầm lấy bạch y trên tay mà siết chặt đến mức làm rách cả y phục, khiến cho nó rơi lả tả trên mặt đất. Mắt nàng trừng trừng mở to, vô hồn nhìn về một hướng bất định. Sâu bên trong ánh mắt ấy vô số vòng tròn bối rối hiện lên đầy hung bạo, như muốn chất vấn, như muốn xé nát mọi thứ bên trong tầm mắt vậy.

Phạm Linh Nhi lúc này không biết bản thân mình bị cái gì nữa. Lo lắng, tức giận, hận thù,... Tất thảy vừa đúng lại vừa không. Khiến cho nàng nhất thời đứng hình, không biểu lộ ra một biểu cảm gì.

Nhưng chính là vì cái biểu cảm cứng đờ này, khiến cho người khác nhìn vào sẽ liền cảm giác vô cùng kinh hãi. Bây giờ không còn như lúc trước nữa, hoàn toàn không phải thú hoang, mà cảm giác của Phạm Linh Nhi mang lại hệt như một thế lực tà ác tự nhiên đối lập với con người, giống như cái chết, tuyệt vọng vậy.

Trinh Hoa Cốt cũng hệt như Phạm Linh Nhi, đều nhìn chằm chằm vào cái bạch y cùng hắc y kia mà bày ra một biểu biểu cảm như một bức tượng.

Cả người Phạm Linh Nhi rung rung, giọng nàng cũng yếu ớt mà rung rẩy:

- Trần Tuấn... Chàng đi đâu rồi?

Một câu nói này nói ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu của nó lại mang một màu đen khịt, âm u, không giống với ngữ điệu của người bình thường, càng là giống với ma quỷ thì đúng hơn.

...

Trần Tuấn ở bên này đã dùng thuật dịch dung hóa thành một người khác mà nằm trên một cái đống rơm được một người lái xe ngựa chở ra khỏi vương đô.

Hắn gặm lấy một cọng rơm mà nói:

- Đi du lịch thôi!

Nhưng hắn không ngờ được là hành động này của hắn đã mang lại cho tiểu thế giới này một đợt thủy triều lớn chưa từng thấy

...

Phạm Linh Nhi biết được đây không phải là Trần Tuấn thì dường như sụp đổ, cả người đổ xuống, vương ánh mắt thất thần của mình về cái bạch y.

Nàng lập lại như một kẻ điên:

- Phu quân... Trần Tuấn đâu rồi... Chàng ấy đâu rồi.... Rõ ràng khi nãy vẫn còn ở đây mà... Phu quân... Trần Tuấn đâu rồi... Rõ ràng khi nãy chàng ấy vẫn còn ở đây mà... Ha ha... Phu quân... Hẵng là chàng đang đùa thiếp thân đúng không? Chàng muốn cho thiếp thân bất ngờ chứ không phải rời bỏ thiếp thân đúng không.

Nàng ôm mặt của mình, mà cười lên một vô số tiếng điên dại mất kiểm soát:

- Phu quân ha ha ha ha,....~~ chàng đấy ~~~ đừng đùa thiếp nữa... Ha ha ha... Ha ha ha.... Thiếp chơi trò này không giỏi đâu phu quân.

Trinh Hoa Cốt thì bĩnh tĩnh hơn Phạm Linh Nhi một chút, nhưng chỉ là một chút thôi, chỉ đủ giữ lại trí khôn của minh, chứ không như Phạm Linh Nhi, trực tiếp phát rồ lên mà cười điên dại.

Trong trí óc nàng lúc này là vô số pháp trận, kịch bản có thể xảy đến, nhưng khi nàng lập tức nhớ ra một việc.

Nàng nói:

- Linh Nhi bình tĩnh đi. Không phải ngươi còn Tình Tơ của mình hay sao? Rõ ràng có thể thông qua tình tơ mà xác định được vị trí của tướng công mà.

Phạm Linh Nhi nghe những lời này của Trinh Hoa Cốt thì liền nhớ ra, khôi phục lại bộ dáng vui tươi ban đầu.

Nàng nói:

- Ah! Sao ta không nghĩ ra được cơ chứ? Hoa Cốt, ngươi đúng là thiên tài mà.

- Hi hi phu quân dọa thiếp xém chút nữa là thiếp quên mất mình có thủ đoạn này mà.

Phạm Linh Nhi nhắm mắt lại, cảm nhận duyên phận của mình với Trần Tuấn. Đúng là duyên phận của nàng cùng với hắn vẫn còn, nhưng mà trong tân vị dợn này hoàn toàn không có khái niệm se duyên kết tơ, hay là Ông Tơ Bà Nguyệt, thế nên một chiêu này của nàng uy lực mười đã giảm tám chín, chỉ còn cảm nhận được mơ hồ khoảng cách của Trần Tuấn mà thôi.

Nàng ủ rũ nói:

- Ta... Ta cảm nhận được khí tức của phu quân rôi. Nhưng chàng ấy lại ở một nơi rất xa, rất rất xa.

Trinh Hoa Cốt tức giận, đến mức cắn ngón tay. Nàng nói:

- Lúc đầu tướng công không phòng bị như thế đã khiến ta buông lỏng rồi. Người có thể lấy được tín nhiệm của tướng công chỉ có một mình hắn. Hắn lại là quốc vương của một nước, muốn lừa đưa tướng công đi bất kỳ đâu cũng chỉ là một lời tùy tiện của hắn nói ra mà thôi. Chết tiệt chết tiệt, rõ ràng là ta không nên buông lỏng mà!

- Nếu đã như thế... Thì hủy đi cái thế giới này đi. Bắt nhốt phu quân của ta, chắc chắn là đang thèm muốn sức mạnh của chàng ấy. Phu quá của chúng ta, phu quân của chúng ta. Chúng thiếp sẽ báo thù cho chàng.

Ngay khi lời nói này của Phạm Linh Nhi được phát lên, nàng xuất ra Linh Căn Tử Kiếm mang theo uy lực của Bản Nguyên Hồng Phấn mà phóng thích lên trời.

Tiềm năng của Bản Nguyên Hồng Phấn là không thể đong đếm được, dù là muốn sửa vận mệnh, xóa sổ tồn tại vĩnh viễn của ai đấy cũng đều có thể làm được dễ dàng.

Ma Thuật Giới từ đây đã rẽ sang hướng hoàng toàn khác, không còn nằm trong vận mệnh của bản thân mình nữa, hệt như là Tu Chân Giới vậy.

Bình Luận (0)
Comment