Tần Vi Mặc đối mặt với ánh mắt của mọi người, lập tức đỏ mặt, lời đã ra khỏi miệng, nước đổ khó hốt, trong lòng lại đúng là có cỗ xúc động, muốn là người đầu tiên đi nhìn thấy tỷ phu viết xuống thi từ, ôn nhu nói:
- Tỷ phu, Vi Mặc muốn nhìn ngươi làm thơ.
Trong phòng Lạc Thanh Chu lại sửng sốt chớp mắt, vội vàng nói:
- Không dám làm phiền Nhị tiểu thư, có Tiểu Điệp giúp ta là được rồi.
Trong viện nha hoàn cùng ma ma nhóm cũng đều trăm miệng một lời thuyết phục.
- Tiểu thư, không thể!
- Tiểu thư, ngươi sao có thể đi giúp cô gia mài mực, đây là chuyện của hạ nhân.
Tần Vi Mặc mặc dù từ nhỏ yếu đuối nhiều bệnh, nhưng tính tình có chút quật cường, đã nhận định muốn đi vào mài mực, không tiếp tục chần chờ cố kỵ, tránh thoát tay Châu nhi cùng Thu nhi, đi về phía phòng.
Hai tiểu nha hoàn vừa sợ vừa bị dọa, cũng không dám làm trái ý nàng, cuống quít đỡ lấy nàng, ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía mấy vị lão ma ma đằng sau.
Mấy lão ma ma kia vẻ mặt nghiêm túc, vừa muốn đi lên thuyết phục, Tần Vi Mặc quay đầu, trên mặt thanh lệ biểu hiện cầu khẩn, ôn nhu nói:
- Ma ma, để Vi Mặc tùy hứng một lần đi, dù sao thời gian của Vi Mặc cũng... Vi Mặc đi vào, trong lòng sẽ vui vẻ...
Nói lời này, lại thêm biểu hiện đáng thương, ai mà chịu được?
Mấy lão ma ma đang muốn thuyết phục, lập tức vành mắt đỏ lên, rốt cuộc không nhẫn tâm mở miệng ngăn cản.
Trong đó một ma ma tuổi tác lớn nhất lập tức run giọng mở miệng nói:
- Tiểu thư cho dù đi vào, chuyện đêm nay ai dám nói, ai nói tước đầu lưỡi kẽ đó, nô tỳ tuyệt không tha! Phu nhân nếu trách tội xuống, nô tỳ một mình gánh chịu.
Tần Vi Mặc cảm kích nói:
- Tạ ơn ma ma.
Châu nhi cùng Thu nhi thấy tiểu thư như vậy, trong lòng cũng đều khó chịu, không còn dám thuyết phục, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng, đi vào.
Tiểu Điệp cuống quít đi mở cửa, ở phía trước dẫn đường.
Lạc Thanh Chu trong phòng nghe, âm thầm hối hận mình mềm lòng, lại càng không nên đáp ứng vị Tô cô nương ngoài kia giúp nàng làm thơ.
Nhưng thật để cho tay nhỏ tôn quý Tần nhị tiểu thư mài mực cho hắn, không nói vị nhạc mẫu đại nhân kia biết sẽ hung hăng xử lý hắn thế nào, chính là Bách Linh, Hạ Thiền các nàng biết, cũng sẽ cho hắn đẹp mặt.
Nhưng vừa rồi nghe được lời nói Tần nhị tiểu thư đáng thương như vậy, hắn cũng không biết nên từ chối thế nào.
- Tỷ phu, không cần lo lắng, Vi Mặc làm chuyện gì, tự nhiên do chính Vi Mặc gánh chịu, tỷ phu cứ viết chữ là được.
Tần Vi Mặc được hai nha hoàn nâng đỡ, vào phòng, thi lễ với hắn, ôn nhu nói.
Lạc Thanh Chu cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy khổ sở nói:
- Nhị tiểu thư, cái này thật không quá phù hợp, ngài vẫn là ra ngoài đi. Nếu để cho phu nhân cùng đại tiểu thư biết...
- Tỷ phu, Vi Mặc sẽ chủ động giải thích với các nàng, nếu các nàng trừng phạt tỷ phu, Vi Mặc sẽ tự mình thay tỷ phu chịu phạt.
Tần Vi Mặc ôn nhu trả lời.
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ yếu đuối dịu dàng trước mặt, khó hiểu nói:
- Nhị tiểu thư cớ gì muốn như thế?
Tần Vi Mặc yên lặng một chút:
- Ta cũng không biết, chính là đêm nay... Đột nhiên muốn nhìn tỷ phu viết chữ.
Trong phòng lâm vào yên tĩnh.
Ai cũng không nói gì thêm, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở lẫn nhau.
Ngoài cửa sổ Tô Thanh Uyển nhịn không được mở miệng nói:
- Lạc công tử, Vi Mặc đã thích, vậy tùy nàng đi. Nhân sinh ngắn ngủi mấy chục năm, đại đa số người đều khổ nhiều, vui ít. Vi Mặc thật vất vả có thể vui vẻ một lần, Lạc công tử cho dù vì vậy mà bị phạt, cũng hẳn là đáng giá đi?
Lạc Thanh Chu nhịn không được nhìn ngoài cửa sổ một chút, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ trước mặt sắc mặt tái nhợt người yếu nhiều bệnh một chút, không do dự nữa, đi tới trước bàn sách ngồi xuống.
Trên mặt Tần Vi Mặc lộ ra nụ cười xinh đẹp, đi qua, duỗi bàn tay trắng như ngọc, nhẹ nhàng cầm thanh mực.
Tiểu Điệp vội vàng tới thêm một chút nước vào trong nghiên mực.
Tần Vi Mặc nhẹ nhàng mài mực, ôn nhu nói:
- Tỷ phủ, thật ra Vi Mặc thường xuyên một mình trong phòng, tự mình mài mực, Vi Mặc cảm thấy, như vậy có thể tĩnh tâm, có thể suy nghĩ... Vi Mặc thích ngửi mùi mực.
Lạc Thanh Chu ngồi trước bàn, cầm bút, nhìn cổ tay cùng bàn tay nhỏ yếu trắng muốt của nàng, yên lặng không nói.
- Tỷ phu...
Tần Vi Mặc ôn nhu nhắc nhở.
Lạc Thanh Chu tỉnh hồn lại, mở ra giấy tuyên, duỗi bút chấm chấm mực, hơi chút trầm ngâm, đặt bút trên giấy.
Trên bàn có ngọn đèn.
Tiểu Điệp lại thêm một chiếc, đặt trong tay, đứng ở một bên khác.
Tần Vi Mặc vừa nhẹ nhàng mài mực, vừa nhìn bút mực kia rơi trên giấy tuyên phác hoạ ra hàng chữ nhỏ xinh đẹp.
Bài đầu tiên là thơ, « Tuyết Mai ».
- Mai tuyết tranh xuân vị khẳng hàng, Tao nhân bình tỷ phí tư lương.
Mai tu tốn tuyết tam phân bạch, Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương. (*)