[*Tuyết mai của Lư Mai Pha:
Dịch Thơ:
Mai tuyết tranh xuân há chịu nhường,
Thi nhân bàn luận chuyện văn chương,
Mai thua tuyết ấy vài phân trắng,
Tuyết phải nhường mai mấy bậc hương.
Dịch nghĩa:
Mai và tuyết giành xuân với nhau chẳng bên nào chịu nhịn,
Làm cho thi nhân phải gác bút vì mất công bình phẩm.
Mai nên nhường ba phần trắng cho tuyết,
Tuyết phải chịu thua mai một phần về hương thơm.]
Nhìn hai câu cuối cùng, thanh mực trong tay Tần Vi Mặc nhẹ run lên.
Lạc Thanh Chu viết xong lấy giấy ra, lại mở ra tấm thứ hai, duỗi bút chấm chấm mực nước, không chần chừ, trực tiếp đặt bút.
Tần Vi Mặc dần dần ngừng mài mực, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm ngòi bút nhu uyển nhả mực, nhìn nó phác hoạ văn chương, vốn muốn ngừng thở, hô hấp lại không biết vì sao dồn dập lên.
Lạc Thanh Chu một mạch mà thành, đặt bút thành chương.
Sau khi viết xong một chữ cuối cùng, hắn buông bút xuống, cầm lấy giấy tuyên thổi thổi, sau đó giao cho Tiểu Điệp bên cạnh.
Tiểu Điệp buông đèn xuống, cẩn thận từng li từng tí tiếp nhận, cầm ra ngoài.
Tần Vi Mặc vẫn đứng ở bên cạnh bàn, trong tay vẫn như cũ cầm nghiêng mực, ánh mắt si ngốc, vẻ mặt hốt hoảng.
- Tiểu thư...
Châu nhi bên cạnh nhẹ giọng hô.
Tần Vi Mặc tỉnh hồn lại, dưới ánh đèn lấp loé, đôi mắt như nước, nhìn thiếu niên đứng trước bàn một chút, đang muốn nói chuyện, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng Tô Thanh Uyển ngạc nhiên:
- Thơ hay! Thơ hay! Hay một câu : Vô ý tranh xuân, Tứ phương ghen ghét!
Lập tức kích động nói:
- Lạc công tử, đêm nay làm phiền, mấy ngày nữa Thanh Uyển lại đến cảm tạ. Thanh Uyển đi tìm cô mẫu, thuận tiện đem hai bài thi từ cho các nàng xem, đỡ khiến các nàng lại hoài nghi công tử. Tài hoa của công tử, quả nhiên là tuyệt thế vô song, Thanh Uyển bái phục!
Lạc Thanh Chu nghe xong, vội vàng đẩy cửa sổ ra nói:
- Tô cô nương, không phải ta làm. Còn có, ngươi vừa rồi không phải nói sẽ không nói chuyện đêm nay cho người khác biết sao?
Tô Thanh Uyển đã cầm thi từ, hưng phấn chạy tới cửa tiểu viện, nghe vậy quay đầu lại cười ha ha một tiếng:
- Lạc công tử yên tâm, ta chỉ nói với cô mẫu các nàng, không nói với người khác, ngươi yên tâm đi.
Nói xong, chạy ra cửa, biến mất ở trong màn đêm.
Lạc Thanh Chu: - ...
Trong tiểu viện đột nhiên an tĩnh lại.
Trong phòng cũng im ắng.
Lạc Thanh Chu từ ngoài cửa sổ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ trong phòng, đang muốn nói chuyện, cửa tiểu viện đột nhiên lại truyền đến một giọng nói quen thuộc:
- Cô gia, ngươi đã tỉnh chưa? Sao ta nghe chỗ ngươi ồn ào náo nhiệt vậy?
Dưới ánh trăng, Bách Linh mặc bộ váy áo hồng, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc từ ngoài cửa đi vào.
Bầu không khí đột nhiên xấu hổ.
Trong tiểu viện đứng rất nhiều nha hoàn ma ma, trong phòng cũng có người, nhưng khi thấy Bách Linh vào, lại yên tĩnh lạ thường.
Bách Linh nhìn trong nội viện, lại mở cửa sổ nhìn vào trong phòng, thì sững sờ tại chỗ.
Tất cả mọi người đều xấu hổ.
Bao gồm cả hắn.
Lúc này, cô em vợ lại ở trong phòng tỷ phu, đứng gần tỷ phu như vậy, mà trong tay lại còn cầm thanh mực, rõ ràng vừa mài mực cho tỷ phu xong.
Nhóm nha hoàn ma ma lập tức chột dạ đỏ mặt.
Dù sao thiếu nữ trước mắt không phải người khác, mà là thiếp thân thị nữ của đại tiểu thư.
Thiếu niên trong phòng kia, lại là phu quân đại tiểu thư vừa tân hôn không lâu, nhưng tiểu thư nhà họ lúc này lại...
Bách Linh cũng thấy xấu hổ.
Trong phòng nếu là người khác, nàng đã sớm chất vấn răn dạy, thậm chí kêu Hạ Thiền đến đây, nhưng trong phòng lại là Nhị tiểu thư...
Nàng tình nguyện không nhìn thấy.
Yên lặng một lát.
Tần Vi Mặc thả thanh mực trong tay xuống, hơi cúi đầu về phía thiếu niên, âm thanh ôn nhu nói:
- Tỷ phu, quấy rầy, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Vi Mặc cáo từ...
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhìn về phía nàng, nhẹ gật đầu.
Tần Vi Mặc được Châu nhi cùng Thu nhi nâng đỡ, đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng, bị gió thổi qua, lại ho khan.
Nha hoàn ở cửa vội vàng chống dù lên, chặn gió cho nàng.
Tần Vi Mặc chậm rãi lấy khăn tay xanh nhạt che ngoài miệng.
Trên khăn tay kia, không ngờ lại nhiễm lên một đốm máu tươi đỏ thắm.
Bên cạnh Thu nhi nhìn thấy, lập tức biến sắc, run giọng nói:
- Ma ma, tiểu thư lại ho ra máu...
Mấy ma ma bên cạnh lập tức luống cuống, vội vàng thúc giục nói:
- Đi đi đi, mau đỡ tiểu thư trở về, nhanh đi gọi Tôn đại phu!
Một đoàn người vây quanh thiếu nữ nhu nhược, vội vàng ra tiểu viện.
Lúc đi qua bên cạnh Bách Linh, Tần Vi Mặc có chút sợ hãi nhìn nàng một chút, tựa hồ muốn nói chuyện, lại bị nha hoàn ma ma vội vàng dìu đi.
Trong tiểu viện rất nhanh an tĩnh lại.
Bách Linh nhíu lông mày, thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trong phòng.
Lạc Thanh Chu đứng trước cửa sổ, cũng nhìn nàng.
Tiểu Điệp đứng sau lưng hắn, cúi đầu, như hài tử làm sai chuyện đang đối mặt gia trưởng, chột dạ thấp thỏm.
- Cô gia, lá gan ngươi thật lớn.