Bách Linh ở ngoài cửa sổ nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
Lạc Thanh Chu vẻ mặt bình tĩnh:
- Ta không hề có lỗi với đại tiểu thư, cũng không làm chuyện có lỗi với Nhị tiểu thư.
Bách Linh yên lặng một chút, ngữ khí chậm dần:
- Cô gia thân thể khá hơn chút nào chưa?
Lạc Thanh Chu nói:
- Tốt hơn nhiều, đa tạ Bách Linh cô nương quan tâm.
Bách Linh khẽ gật đầu, xoay người, chuẩn bị rời khỏi.
Đi vài bước, đột nhiên lại quay đầu lại nhìn hắn, gương mặt xinh đẹp dưới ánh trăng lộ ra hai lúm đồng tiền, nói khẽ:
- Cô gia, ngươi có thể hiểu lầm, ta vừa rồi cũng không có ý trách cứ ngươi. Nhị tiểu thư thích gì, cô gia thuận theo nàng là được, đại tiểu thư cũng có ý này.
Nói xong, nàng bước ra khỏi tiểu viện, biến mất trong bóng đêm.
Lạc Thanh Chu ở phía trước cửa sổ kinh ngạc đứng một hồi, rồi xoay người nói với Tiểu Điệp:
- Sau này Thu nhi cùng Châu nhi hỏi ta, ngươi cứ nói ta bề bộn nhiều việc, trong phòng đọc sách, không muốn có người tới quấy rầy, biết chưa?
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, nhẹ gật đầu:
- Dạ biết, công tử.
Lập tức lại nhịn không được hỏi:
- Công tử, ngươi là không muốn gặp lại Nhị tiểu thư, đúng không?
Lạc Thanh Chu không có trả lời, ngồi xuống trước bàn sách, mở sách, ánh mắt lại nhìn về phía mực nước trong nghiên mực dần dần khô lại, cùng thanh mực bàn tay kia vừa cầm.
Yên lặng nửa ngày, mới nói hai chữ:
- Phiền phức.
Tiểu Điệp không dám hỏi nhiều nữa, ra khỏi phòng, giúp hắn gài cửa lại.
Lạc Thanh Chu ổn định lại tinh thần, tiếp tục xem sách.
- Người tu luyện, bắt đầu cũng không ngộ đại đạo, mà ham muốn nhanh chóng. Thân như cây khô, tâm như tro tàn, thần thức nội thủ, ý chí không tan. Định trong chính là Âm thần, chính là thanh linh chi quỷ, không phải Thuần Dương chi tiên. Một âm linh không tiêu tan, đồn rằng Quỷ Tiên. Mặc dù nói tiên, thật ra quỷ...
- Quỷ Tiên?
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm lẩm bẩm cái từ này, âm hồn tu luyện có thành tựu, không cần nhục thân, cũng có thể thành tiên?
Nhưng như trong sách nói, như vậy thành tiên, cuối cùng vẫn là quỷ. Khó trèo lên đại đạo.
Quỷ Tiên còn có thể tu thành vật gì?
Hắn tiếp tục xem, lại phát hiện trang phía sau, lại là một câu chuyện khác.
Sách này ghi chép đứt quãng, mơ mơ hồ hồ, nửa thật nửa giả, phần lớn đều là thượng cổ lưu truyền tới nay, hoặc là căn cứ một ít chuyện xưa suy đoán bịa đặt.
Phần lớn cũng không phải thật.
Lạc Thanh Chu tự nhiên cũng sẽ không hoàn toàn tin.
Hắn lật một quyển sách khác.
Ánh đèn lập loè, ánh trăng trong sáng.
Trong tiểu viện, yên tĩnh không một tiếng động.
Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Ven hồ vẫn treo đầy đèn lồng.
Lầu các lịch sự tao nhã giữa hồ, cũng sáng lên ánh đèn.
Lúc này, Tống Như Nguyệt đã dẫn theo những quý phụ nhân, cùng nha hoàn ma ma, leo lên tầng trên cùng lầu các, ngồi vào bàn, ăn hạt dưa điểm tâm, ngắm trăng nói chuyện phiếm, đố kỵ so sánh khoe khoang.
Mấy phụ nhân trẻ tuổi, trò chuyện một chút, lại nhắm tới chàng rể ở rể nhà Tống Như Nguyệt.
- Như Nguyệt, không phải là tỷ tỷ lắm miệng. Đó là đứa con thứ Thành Quốc phủ không muốn, nghe nói còn chưa chắc đã là nhi tử của Lạc Diên Niên kia, người ta coi như rác rưởi ném cho các ngươi, các ngươi ngược lại xem như trân bảo cúng bái. Nào có con rể ở rể không hiểu quy củ như vậy, ngươi gọi hắn hắn lại không tới.
- Đúng đó Như Nguyệt, nhìn xem con rể Chu phủ người ta kia, mỗi ngày trời chưa sáng đã đứng ở hành lang ngoài viện khom người cúi đầu đứng đấy, chờ thỉnh an, mỗi đêm lại đi một lần. Mỗi ngày làm trâu làm ngựa, công việc bẩn thỉu cực nhọc gì đều làm, vừa chịu khó, vừa hiểu chuyện, vừa nghe lời. Đâu giống con rể các ngươi, cả ngày ăn ngon uống sướng, đợi trong phòng đọc sách, cũng không biết có thành tựu gì không nữa.
- Còn ngươi nói mấy bài thơ kia, ngươi cảm thấy thật sự là hắn làm? Ta nghĩ hắn đã sớm chuẩn bị rồi lấy ra lừa các ngươi, tám chín phần mười là vậy.
- Như Nguyệt, ngươi sẽ không trông cậy vào tiểu tử kia đến lúc đó thi cử nhân nở mày nở mặt các ngươi chứ? nếu hắn thật có bản lĩnh này, Thành Quốc phủ cam lòng để hắn ở rể sao?
Mấy phụ nhân vừa rồi bị nàng khoe làn da trẻ đẹp, dáng người đẹp cân đối hạ thấp bọn họ, trong lòng rất khó chịu, chỉ có thể lấy con rể ở rể xui xẻo này khai đao.
Tống Như Nguyệt nghe các nàng ngươi một câu ta một câu mỉa mai, lập tức giận đến tái mặt, cúi đầu cắn hạt dưa, không nói tiếp.
Mấy phụ nhân giả bộ như không nhìn thấy sắc mặt nàng, vừa cười vừa châm chọc vài câu.
Một phụ nhân còn trách, cười đọc mấy bài thơ kia, khiến mấy người cười ha ha.
Tống Như Nguyệt trong lòng xấu hổ, hỏa khí không có chỗ phát, lại thấy các nàng nói hưng phấn, đành phải quay đầu quát Mai nhi bên cạnh:
- Từ mai, để tiểu tử kia đi hậu hoa viên trồng hoa cho ta! Cả ngày ở trong phòng đọc sách, làm được cái gì? Tần gia ta không nuôi phế nhân!
Mai nhi cúi đầu, trong lòng lo sợ đáp ứng.