Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không có cốt khí, Kiêu tỷ, mau đỡ ta đi lên.
Nam Cung Mỹ Kiêu thấy mấy tên hộ vệ đang đi tới, hừ lạnh một tiếng, vươn tay đang muốn kéo hắn, đột nhiên lại rút tay về, từ trên người lấy ra một khăn tay màu tím, bọc lại tay ngọc, sau đó mới đưa tay ra nói:
- Nắm chặt.
Lạc Thanh Chu bắt lấy tay nàng.
Tay lớn năm chặt tay nhỏ, cho dù cách khăn tay tơ lụa cũng có thể cảm thấy da thịt của đối phương ấm áp.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng một chút, nhìn chằm chằm con mắt hắn mấy giây, mạnh mẽ dùng sức, trực tiếp giật hắn đi lên.
Lạc Thanh Chu rơi vào bên cạnh nàng, lảo đảo một cái, kém chút ngã sấp.
- Đồ đần.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, lấy ra khăn tay bao phủ ở trên tay, hai ngón tay ngọc nhỏ dài kẹp lấy, hỏi:
- Ngươi có muốn chiếc khăn tay này hay không, không quan tâm thì ta sẽ ném đi, bị ngươi sờ qua, ta khẳng định sẽ không lại dùng nữa.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, nói:
- Thế ném đi đi, ta cũng không phải nữ tử, dùng khăn tay làm gì.
Hai ngón tay ngọc của Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn kẹp lấy khăn tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không nói gì, cũng không có ném đi.
Đại thúc chống thuyền đứng trên thuyền nhỏ, ngừng thuyền, ngửa đầu, mong mỏi cùng trông mong mà nhìn khăn tay của thiếu nữ đang tung bay trong gió mát, gặp nàng chậm chạp không ném, nhịn không được nói:
- Cô nương , có thể ném khăn tay cho tiểu nhân hay không, tiểu nhân lấy về cho bà nương cùng nữ nhi nhà ta dùng.
- Cút.
Ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu rét lạnh liếc mắt nhìn hắn.
-Được!
Đại thúc không có chút do dự, lập tức chống thuyền xám xịt rời đi, đầu cũng không dám quay lại.
- Kia... Ta muốn lấy.
Lạc Thanh Chu đưa tay ra.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh nói:
- Miễn cưỡng như thế, ta nên ném đi thì hơn.
Miệng thì nói ném đi, nhưng ngón tay nhỏ nhắn lại không có buông ra.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua thần sắc trên mặt nàng, quả quyết vươn tay, nhanh chóng đoạt lấy, nói:
- Ném đi lãng phí, cho ta dùng đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi:
- Ngươi dùng làm sao?
Lạc Thanh Chu nhét khăn tay vào trong ngực, nói:
- Bụng ta thường xuyên đau, lần sau đi nhà xí có thể cứu cấp.
Nam Cung Mỹ Kiêu cầm nắm đấm.
Lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói ngạc nhiên của một nữ tử:
- Lạc công tử, quả nhiên là ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu quay người nhìn lại.
Một nữ tử mặc váy áo vàng nhạt, vẻ mặt tươi cười cùng ngạc nhiên đi tới, nói:
- Lần trước quên lưu lại địa chỉ của công tử, còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại công tử, công tử mau đi vào.
Lạc Thanh Chu nhìn người tới, sửng sốt một chút, chắp tay nói:
- Thì ra là thuyền của Đường cô nương. Thuyền nhỏ của tại hạ vừa rồi đi ngang qua, nghe được phía trên thuyền hoa có chút náo nhiệt, cho nên muốn đến gần nhìn lại, không nghĩ tới lại gặp được Đường cô nương.
Đường Yên Nhi cười nói:
- Hoàn toàn chính xác rất khéo, nói rõ tiểu nữ tử và Lạc công tử rất có duyên phận.
Nàng vốn còn rất nhiều lời muốn nói, bất quá nhìn sắc mặt thiếu nữ bên cạnh thiếu niên tựa hồ không tốt lắm, vội vàng cười nói:
- Lạc công tử, vị này là...
Lạc Thanh Chu nói:
- Tiểu thư nhà ta.
Đường Yên Nhi sửng sốt một chút, nói:
- Lạc công tử không phải nhập...
Nàng lập tức ngừng lời nói, cười nói:
- A, hai vị mời đến bên trong nói chuyện.
Lạc Thanh Chu giải thích nói:
- Tiểu thư nhà ta họ Cung, sau khi ta đến kinh đô, dạy học ở trong phủ của nàng, hôm nay khí trời tốt, cho nên chuyên môn theo nàng đến Tây Hồ du ngoạn.
Đường Yên Nhi cười nói:
- Thì ra là thế. Nhìn Cung cô nương chính là tiểu thư nhà giàu sang, không biết là con cái nhà ai?
Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng không nghe qua nội thành có Cung gia.
Chẳng lẽ là ngoại thành?
Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên nói:
- Tiểu môn tiểu hộ, không đáng giá nhắc tới.
Đường Yên Nhi gặp nàng tựa hồ không muốn nói, cười cười, không có hỏi nhiều, mang theo hai người tiến vào đại sảnh, chọn một chỗ trống.
Nha hoàn lập tức bưng tới một chút điểm tâm và nước trà.
Đường Yên Nhi cười nói:
- Lạc công tử, thật sự đúng dịp, chúng ta đang cử hành thi hội, vừa mới cho ra đề thơ, Lạc công tử muốn tham gia hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Tại hạ ngồi nhìn một lát náo nhiệt là được.
Ánh mắt Đường Yên Nhi thật sâu nhìn hắn một cái, nói:
- Lạc công tử, Họa Nguyệt cô nương hôm nay cũng tới. Lạc công tử lần trước làm hai bài thi từ kia để Họa Nguyệt cô nương rất yêu thích. Đặc biệt là bài cuối cùng mà công tử lưu cho Họa Nguyệt cô nương kia【 Trên biển sinh trăng sáng, thiên nhai chung lúc này 】, Họa Nguyệt cô nương đặc biệt thích, một mực cất giấu. Nếu Họa Nguyệt cô nương biết được công tử hôm nay tới, chắc chắn vô cùng vui vẻ.