- Vừa rồi ra đề thơ cũng là Họa Nguyệt cô nương ra, nếu công tử có thể làm một bài, chắc hẳn có thể vụng trộm cho Họa Nguyệt cô nương một niềm vui ngoài ý muốn.
Lạc Thanh Chu đang muốn nói chuyện, chân ở dưới mặt bàn đột nhiên bị một chân dẫm lên, hung hăng nghiền ép một chút, hắn vội vàng nói:
- Đường cô nương, thực sự thật có lỗi, tại hạ hiện tại còn không có linh cảm, thực sự làm không ra.
Đường Yên Nhi nói:
- Công tử cũng còn không có nghe đề thơ, thế nào biết làm không ra?
Lạc Thanh Chu nhìn đối diện một chút, đang lúc không biết nên trả lời như thế nào, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên mở miệng nói:
- Đề thơ là gì? Ta bình thường cũng thích thi từ, có lẽ có thể giúp hắn làm một bài.
Đường Yên Nhi kinh ngạc nhìn nàng một cái, cười nói:
- Đề thơ là 【 Thu 】của mùa thu, thi từ ca phú không hạn chế, Cung cô nương có thể thử một lần.
Nói rồi để nha hoàn lấy ra bút mực, đặt lên bàn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy Đường cô nương, ngươi đi làm việc trước đi, để cho tiểu thư nhà ta suy nghĩ một hồi, chờ một lúc ta giúp nàng mài mực là được.
Đường Yên Nhi cười nói:
- Tốt, Cung cô nương viết xong, có thể trực tiếp giao cho nha hoàn. Nếu hai vị còn có nhu cầu gì khác, cũng có thể trực tiếp nói cho nha hoàn.
Nói xong, mang theo nha hoàn, cáo từ rời đi.
Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy bàn chân đang giẫm lên chân mình dưới bàn càng thêm dùng sức một chút, vội vàng giải thích:
- Chúng ta lần trước đến kinh đô chính là đi thuyền của Đường cô nương tới. Lúc ấy nhạc mẫu đại nhân, đại tiểu thư các nàng đều có mặt, ta và Đường cô nương cũng chính là quen biết vào lần kia. Lúc ấy trên thuyền đang cử hành thi hội, Đường cô nương không thu tiền thuyền của chúng ta, ta không có ý tứ, cho nên làm hai bài thi từ lưu lại. Ta và Đường cô nương không có bất kỳ quan hệ gì mập mờ, từ ngày đó về sau, ta cùng với nàng cũng không có bất cứ liên hệ nào. Hôm nay ta sở dĩ tới đây, chỉ là ngẫu nhiên hào hứng muốn đi du lịch Tây Hồ, ta có thể thề, tuyệt đối không phải bởi vì sớm biết được nàng ở chỗ này tổ chức thi hội mới tới. Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, chúng ta chỉ là trùng hợp gặp được mà thôi...
Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi ở đối diện, gương mặt xinh đẹp kiều diễm như hoa đầy lạnh lùng, chân mình đạp chân của hắn dưới bàn, nghe hắn liên thanh giải thích, ánh mắt an tĩnh nhìn hắn, đợi hắn giải thích xong mới nhíu mày nói:
- Ngươi giải thích cho ta nhiều như vậy làm gì? Có quan hệ gì với ta sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không phải sợ ngươi hiểu lầm, sau đó trở về nói lung tung cho nhị tiểu thư nghe sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh nói:
- Ta giống như là người nhiều chuyện?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua miệng nhỏ phấn nộn của nàng, vừa muốn gật đầu, trên chân đột nhiên tê rần, đành phải cầm lấy cục mực, mài mực nói:
- Quận chúa nhanh làm thơ đi, ta giúp ngươi mài mực.
Nam Cung Mỹ Kiêu trừng mắt liếc hắn một cái nói:
- Cẩn thận tai vách mạch rừng, gọi ta tiểu thư.
- A, tiểu thư.
Lạc Thanh Chu không quan trọng.
Nam Cung Mỹ Kiêu làm bộ cầm viết lên, chấm chấm mực, cau mày rất chân thành ra vẻ tự hỏi.
Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:
- Tiểu thư, có thể buông lỏng chân ra không?
Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu lên nói:
- Cái gì chân? Có thể đừng quấy rầy bản tiểu thư suy nghĩ hay không?
Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp, giơ lên chân còn lại, rời khỏi dưới váy của nàng, cũng giẫm bên trên cái chân còn lại của nàng.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức cứng đờ, ngẩng đầu nhìn hắn, dừng một chút, lạnh lùng thốt:
- Muốn chết?
Lạc Thanh Chu nói:
- Thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu híp con ngươi nói:
- Lấy ra chân thúi?
Vẻ mặt Lạc Thanh Chu vô cùng nghi hoặc nói:
- Cái gì chân? Tiểu thư nhanh làm thơ đi, nha hoàn người ta đang đợi thu bài đây.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu nhìn một chút, hai tên nha hoàn quả nhiên đều đang thu bài.
Nàng vội vàng lại cúi đầu trầm tư suy nghĩ.
Dưới bàn, hai chân hai người trùng điệp, mỗi người giẫm một chân, không tiếp tục động.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nhìn hắn nói:
- Ngươi đọc, ta viết.
Lạc Thanh Chu: - ? ? ?
Hai chân Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên dùng sức, một chân dùng sức lên chân của hắn, một chân dùng sức ấn xuống mặt đất, nói:
- Ngươi đọc hay không đọc?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Đọc.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức chấm mực nước, ánh mắt nhìn chằm chằm giấy tuyên trước mặt, dựng lên hai lỗ tai nhỏ.
- Tiểu thư muốn thơ, hay là từ?
Lạc Thanh Chu đột nhiên hỏi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghĩ nghĩ, nói:
- Từ đi, bản tiểu thư thích từ.
Lạc Thanh Chu hơi chút trầm ngâm, nói:
- Được.
Dứt lời, trực tiếp thì thầm:
- Bích Vân trời, lá sen đất, sắc thu hằng lên cơn sóng, khói mờ bên trên làn sóng...
Nam Cung Mỹ Kiêu múa bút thành văn, một mạch mà thành, đợi Lạc Thanh Chu đọc xong một câu cuối cùng, nàng còn chưa đặt bút.