Phụ nhân đối diện cả giận nói:
- Nàng còn chế giễu Trương di ngươi sinh xong hài tử, trước ngực rủ xuống, còn đứng ra so sánh cho ta ngực nàng ta có bao lớn, khinh người quá đáng!
Tô Thanh Uyển giật giật khóe miệng, không dám nói tiếp, cúi đầu nhìn hai tấm giấy tuyên trong tay, trong đầu hiện ra thân ảnh cao cao soi bóng bên cửa sổ, và gương mặt tuyệt mỹ nhìn thấy lúc quay đầu lại kia, ánh mắt phức tạp, thấp giọng thì thào:
- Đáng tiếc...
- Thanh Uyển, ngươi thật tận mắt thấy hai bài thi từ này là tiểu tử ở rể kia làm sao?
Cô mẫu đột nhiên hỏi.
Tô Thanh Uyển nhẹ gật đầu, trong lòng nổi sóng chập trùng, không nói gì.
- Ai, nếu như là thật, thật đúng là khiến Tống Như Nguyệt và Tần phủ nhặt được bảo vật. Dựa vào tài hoa của tiểu tử kia, sau này chỉ sợ không chỉ là trúng cử nhân đơn giản như vậy, thậm chí lấy tiến sĩ vào trước Tam Giáp cũng có thể.
- A, Tần phủ bọn họ thế tập tước vị, bây giờ chính là lúc suy bại, đến lúc đó nếu dựa vào một người ở rể lại khởi tử hồi sinh, vậy Mạc Thành chúng ta có náo nhiệt để xem rồi.
- Đúng vậy, đến lúc đó đúng là đặc sắc nhất đoán chừng chính là đám gia hỏa mắt chó coi thường người khác ở Thành Quốc phủ kia, đoán chừng ruột đều muốn hối hận đến xanh đi.
- Nhưng mà...
Hai quý phụ nhân đột nhiên hạ thấp.
- Ngươi nói đại tiểu thư Tần gia kia, thật là một đồ đần sao? Từ khi trở về, chưa từng gặp người ngoài, hẳn là ở ngoài bị cái gì kích thích, tiểu tử kia tài hoa hơn người, lòng có chí lớn, trong lòng sẽ cân bằng sao?
- Được rồi, đừng nói những thứ này. Suy nghĩ một chút, Như Nguyệt cũng thật đáng thương, một đứa con gái bị bắt đi nhiều năm như vậy, một nữ nhi khác từ nhỏ tật bệnh quấn thân, nghe nói thời gian không còn nhiều, Aiz...
- Không nói, không nói. Thanh Uyển, chuyện đêm nay, đừng truyền đi, tiểu tử kia đoán chừng ở Tần gia giấu tài, nếu ngươi truyền tài danh của hắn ra, đoán chừng Thành Quốc phủ bên kia lại muốn làm yêu thiêu thân gì.
- Cô mẫu, ta biết. Vừa rồi ta và Trần di các nàng đều nói rõ ràng, ngày mai lại nói với các nàng một tiếng.
- Không sao đâu, truyền đi người ta cũng không nhất định cho là thật, dù sao cũng là ở rể chưa xuất đầu lộ diện mà thôi. Mà bây giờ Đại Viêm chúng ta sùng võ, Thành Quốc phủ cũng không nhất định sẽ quan tâm.
Mấy người một đường nói chuyện, xe ngựa dần dần đi xa.
Tần phủ.
Nha hoàn hạ nhân, đang bận thu thập đèn lồng và rác tán loạn trên mặt đất.
Tống Như Nguyệt tiễn khách nhân xong, lập tức cùng đám nha hoàn bà tử chen chúc, vội vã đi xem nhị nữ nhi của mình.
Lúc sắp đến, nha hoàn thiếp thân Mai nhi nhịn không được hỏi:
- Phu nhân, nô tỳ có phải đi nói với cô gia một tiếng hay không?
Tống Như Nguyệt đang lo lắng bệnh của nữ nhi, nghe vậy sửng sốt một chút:
- Nói cái gì?
Mai nhi cẩn thận từng li từng tí nhìn nàng nói:
- Phu nhân vừa rồi trên lầu các, người để nô tỳ đi nói với cô gia, từ ngày mai trở đi, để cô gia đi trồng hoa trong vườn hoa của phu nhân...
Tống Như Nguyệt lông mày co quắp một chút, mắt trợn trắng lên, nhìn nàng chằm chằm nói:
- Ngươi chỉ biết nói nhiều, cắt đầu lưỡi ngươi bây giờ!
Mai nhi cuống quít cúi đầu nhận sai, không dám nhắc nữa.
Tống Như Nguyệt biến đổi sắc mặt một hồi, hừ lạnh nói:
- Ngươi đi nói với hắn, để hắn sau này ở trong phòng học thật giỏi cho ta, đến lúc đó khảo thủ công danh, khiến Tần phủ nở mày nở mặt. Nếu thi không đậu, để hắn đẹp mắt! Hừ!
- Vâng, nô tỳ lập tức đi.
Mai nhi lĩnh mệnh, vội vàng rời khỏi.
Đợi nàng đi xa, Tống Như Nguyệt lại âm thầm đắc ý trong lòng: Tiểu tử thúi kia quả nhiên có chút bản lĩnh, xem ra Tần gia ta thật nhặt được bảo, chỉ hi vọng bảo bối này, đừng đến lúc đó chân dài thì chạy mất, ta phải giúp Khiêm Gia giám sát chặt chẽ...
Trong phòng, đèn đuốc chập chờn.
Tinh thần Lạc Thanh Chu tràn đầy, vẫn như cũ ngồi trước bàn xem sách.
Tiểu Điệp lặng lẽ mở cửa nhìn hắn nhiều lần, không dám lên tiếng quấy rầy hắn, lại lặng lẽ lui trở về.
Không bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Lạc Thanh Chu nhíu mày, là ai tới? Không phải là vị nhạc mẫu đại nhân kia muốn đêm khuya tới giáo huấn hắn chứ?
Tiểu Điệp cuống quít chạy tới mở cửa.
Ngoài cửa là Mai nhi, thấy nàng mở cửa thì trực tiếp xông vào tiểu viện, nhìn ánh đèn bên cửa sổ nói:
- Tiểu Điệp, cô gia còn chưa ngủ sao? Phu nhân nói ta tới nói với hắn mấy câu.
Tiểu Điệp không dám ngăn cản, vội vàng đi theo vào.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, đứng dậy đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía ngoài.
Mai nhi nhìn thấy hắn, dừng bước nói:
- Cô gia, phu nhân kêu ta nói với người, sau này ở trong phòng học thật giỏi, đến lúc đó khảo thủ công danh, khiến Tần phủ nở mày nở mặt. Nếu thi không đậu, cho ngươi đẹp mắt! Hừ!
Tiếng “hừ” sau cùng cũng không biết là chính nàng vì khí thế mà hừ, hay lập lại nguyên văn của phu nhân mà hừ.
Lạc Thanh Chu:
- Chỉ vậy?