Mai nhi nhẹ gật đầu, quay người chuẩn bị rời khỏi, do dự một chút, lại quay đầu lại ngọt ngào cười nói:
- Cô gia, phu nhân đêm nay rất đắc ý, đều là công lao của người.
Nói xong, nở nụ cười với Tiểu Điệp bên cạnh, vội vàng rời khỏi.
Lạc Thanh Chu chốt cửa sổ, tiếp tục xem sách.
Ngày thứ hai.
Nguyệt Dạ Thính Vũ Uyển.
Rừng trúc yên lặng góc tây bắc kia, lần nữa ẩn ẩn vang lên tiếng phong lôi.
Mặc dù đối với chuyện thần hồn cảm thấy rất hứng thú, nhưng cho tới bây giờ, Lạc Thanh Chu cũng không có bất kỳ đầu mối gì, cho nên không cần lại tiếp tục lãng phí thời gian, vẫn nắm chặt thời gian tu luyện, tăng cường nhục thân quan trọng nhất.
Chất lỏng màu đen như mực kia có thể tăng cường tinh thần lực, vậy hắn đúng hạn phục dụng là được rồi.
Các loại tinh thần lực tăng trưởng tới trình độ nhất định, đến lúc đó lại xem phản ứng.
- Oanh! Oanh! Oanh!
Một quyền liên tiếp một quyền đánh ra, từ chậm đến nhanh, lực đạo càng ngày càng nặng, âm thanh càng ngày càng vang, uy thế cũng càng ngày càng mạnh.
Bốn phía lá khô bay múa, cây trúc lay động, rì rào khua vang.
Nửa người trên trần trụi rất nhanh phủ một tầng mồ hôi, làn da cơ bắp đã từng nhão nay căng cứng rắn chắc, mỗi lần ra quyền, da thịt run run, giống như sức mạnh từ vô tận bộc phát ra.
- Oanh!
Hắn đánh một quyền vào đại thụ bên cạnh.
Vỏ cây đó không thô to như thân cây bên này, đột nhiên “két” một tiếng bạo liệt hõm vào, đồng thời, chất gỗ màu trắng bên trong nháy mắt cháy đen.
Lạc Thanh Chu lại đột nhiên quay người, đánh một quyền ra sau, cách không đánh ra một cỗ sóng nhiệt, “Ầm ầm” một tiếng, giống như tiếng sấm vang lên.
Mấy cây trúc gần đó lay động, rớt xuống từng mảnh lá trúc.
Giữa trưa không trở về ăn cơm.
Ròng rã một ngày, hắn đều trong rừng trúc luyện Bôn Lôi Quyền, mồ hôi đổ như mưa, càng luyện càng tinh thuần, càng luyện tiếng vang càng lớn, giống như cuồn cuộn lôi minh, từ trên trời rơi xuống.
May mà bình thường ban ngày không có người tới đây.
Vùi đầu tu luyện, thời gian trôi qua nhanh chóng.
Nháy mắt, đã đến thời hạn thành thân một tháng, có thể ra khỏi thành tế bái mẫu thân.
Tám chín ngày khắc khổ tu luyện này, Bôn Lôi Quyền đánh càng ngày càng thuần thục, uy thế càng thêm kinh người.
Đồng thời, hắn cảm thấy toàn thân da thịt càng ngày càng cứng cỏi.
Phía dưới màng da, cơ bắp phát nhiệt, thỉnh thoảng sẽ đau nhức vô cùng, cũng không đến nỗi, tự hành hấp thu toàn thân năng lượng, hiển nhiên đã đến lúc nên luyện thịt.
Dưới sự trợ giúp của chất lỏng màu mực, tinh thần lực bây giờ của hắn lại tăng trưởng thêm hai điểm, đã đến 13.
Cả người thể chất cùng tinh thần đều cao hơn một bậc.
Đêm nay, trăng sáng sao thưa.
Lạc Thanh Chu lại dẫn Tiểu Điệp đi tới nơi hẻo lánh trong hồ ngâm nước tắm rửa.
Hắn lấy ra một khối đá, để Tiểu Điệp xem rồi lập tức giơ quả đấm lên, đập vào tảng đá.
- Ầm!
Nhục quyền mãnh liệt đập lên trên hòn đá cứng rắn kia.
Tiểu Điệp bị hù kinh hô một tiếng.
- Cạch!
Nắm đấm lông tóc không tổn hao gì, khối đá kia lại vỡ thành hai mảnh.
Lạc Thanh Chu ném tảng đá đi, vuốt ve nắm đấm cứng cỏi như đồng, có chút đắc ý nho nhỏ:
- Tiểu Điệp, công tử cứng rắn không?
Tiểu nha đầu mở to hai mắt, vẻ mặt tràn đầy kính nể sùng bái liên tục gật đầu:
- Cứng rắn! Công tử quá cứng đi!
Hai người trần trụi thân thể, mặt đối mặt đứng trong sương mù mờ mịt.
Lạc Thanh Chu vuốt ve nắm đấm, thỏa thuê mãn nguyện nói:
- Chờ đi, còn cứng hơn nữa! Đến lúc đó đừng nói là tảng đá nho nhỏ này, cho dù sắt thép, công tử đều đánh cho nó mềm nhũn ra!
Khuôn mặt nhỏ tiểu nha đầu bị khí nóng hung đỏ lên, đôi mắt thanh tịnh ngây thơ đầy ngôi sao sáng lấp lánh, si ngốc nhìn hắn nói:
- Công tử, người thật lợi hại... Nô tỳ... Nô tỳ muốn...
- Ngày mai đi với ta ra khỏi thành, đi viếng mộ mẫu thân.
Lạc Thanh Chu kì kì cọ cọ, nghĩ đến chuyện ngày mai.
- Nha...
Tiểu nha đầu “A” một tiếng, lấy lại tinh thần.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên lại nói:
- Công tử, chút nữa còn phải đi thỉnh an tiểu thư, người... Người có thể hỏi một chút Bách Linh tỷ tỷ...
- Hỏi cái gì?
- Lần trước... Lần trước Bách Linh tỷ tỷ nói, nói tiểu thư ban thưởng công tử một lần, còn không có... Còn không có thực hiện đâu.
- ...
Lạc Thanh Chu kì cọ, rơi vào trầm tư.
Tiểu Điệp đột nhiên tới gần hắn, khuôn mặt nhỏ nóng hổi dán trên lồng ngực hắn, ngượng ngùng thấp giọng nói:
- Công tử nếu không dám, nô tỳ... Nô tỳ giúp ngươi hỏi... Nô tỳ còn có thể giúp công tử...
Lạc Thanh Chu cúi đầu xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nàng ở dưới ánh trăng tuyết trắng như ngọc, đỏ bừng, trong lòng nóng lên, ôm lấy nàng.
Ánh trăng trong sáng.
Chỗ hẻo lánh trong hồ, bọt nước văng khắp nơi, rung động đùng đùng.
Tiểu Điệp che miệng nhỏ, mở to hai mắt, lên tiếng kinh hô.
Lạc Thanh Chu vậy mà bắt được một con cá dưới nước.