Nước hồ ấm áp quanh năm, chỗ sâu đáy hồ thậm chí có chút bỏng người, con cá này không ngờ lại nhảy nhót tưng bừng, nắm ở trong tay còn liều mạng giãy dụa, khí lực rất lớn.
Vảy cá hiện lên một màu lam nhạt, ở dưới ánh trăng lóng lánh phản chiếu ánh sáng.
Con cá đại khái dài một tấc, chất thịt nhìn có chút màu mỡ.
Lạc Thanh Chu cẩn thận quan sát một chút, ánh mắt vừa nhìn về phía đám hoa sen tươi tốt um tùm vây quanh lầu các giữa hồ, trong lòng càng thêm nghi hoặc.
Loại nước này, không chỉ có hoa sen sinh trưởng tươi tốt, còn có cá sinh sống, quả thực kỳ quái.
- Công tử, con cá này thật xinh đẹp, là bọn họ nuôi sao?
Tiểu Điệp vẻ mặt tràn đầy hiếu kì.
Lạc Thanh Chu nhún vai:
- Ai biết được.
Sau khi hắn nói, hắn đang muốn thả đi, suy nghĩ một chút, giơ tay lên, lại ném lên trên bờ.
Tiểu Điệp kinh ngạc nói:
- Công tử, sao ném lên bờ rồi?
Lạc Thanh Chu xoa bụng phía dưới nói:
- Ban đêm chưa ăn no, bụng có chút đói, chút nữa chúng ta nướng cá ăn.
- A?
- A cái gì, tắm nhanh, chuẩn bị lên bờ.
- Oh.
Hai người tắm xong, lên bờ mặc y phục, cầm con cá kia, về tới tiểu viện.
Lạc Thanh Chu bỏ cá vào trong chậu bên phòng bếp, rửa tay, lại về đến phòng đổi một bộ y phục sạch sẽ, ra nói:
- Tiểu Điệp, biết giết cá không?
Tiểu Điệp vẻ mặt đau khổ nói:
- Công tử, nô tỳ... Nô tỳ không dám...
- Chờ ta trở về.
Lạc Thanh Chu chuẩn bị ra ngoài, đi thỉnh an Tần đại tiểu thư.
Tiểu Điệp vội vàng theo tới cửa nhắc nhở:
- Công tử, nhớ kỹ phải hỏi Bách Linh tỷ tỷ.
Không đợi Lạc Thanh Chu đáp lời, nàng lại nhìn ngoài cửa một chút, nhỏ giọng nói:
- Công tử, Bách Linh tỷ tỷ đã nói như vậy, vậy chính là... chính là tiểu thư muốn cùng phòng với người, người nhất định phải chủ động hỏi nha.
Vẻ mặt của Lạc Thanh Chu khẽ động, nhịn không được nhìn nàng một chút:
- Tiểu Điệp, ngươi mỗi ngày ra ngoài học những nha hoàn kia không phải chỉ học nhạc khí và nữ công đúng không?
Khuôn mặt nhỏ Tiểu Điệp lập tức đỏ lên, cúi đầu, xấu hổ mà nói:
- Ừm...
Lại ngại nói tiếp.
Lạc Thanh Chu nghe được trong lòng nàng: 【 Còn học được làm sao hầu hạ công tử... Người ta là nha đầu thông phòng, tiểu Đào tỷ tỷ dạy người ta thật nhiều thứ xấu hổ đó 】.
Lạc Thanh Chu:
- ...
- Đừng học bậy, học một chút hữu dụng, nếu như thực sự từ chối không được, ngươi cứ nói ngươi còn nhỏ, chờ sau này lại học.
Lạc Thanh Chu nói xong, đi ra cửa.
Tiểu Điệp ngẩng đầu, nhìn bóng lưng hắn dần dần đi xa, nhếch lên miệng nhỏ, có chút ủy khuất thầm nói:
- Người ta mới không nhỏ đâu.
Sau đó cúi đầu nhìn trước ngực mình một chút, lại khẽ thở một hơi:
- Đúng là có chút nhỏ, tiểu Đào tỷ tỷ nói những thứ kia, không biết có hữu dụng hay không...
Lạc Thanh Chu trên đường nghĩ đến chuyện ngày mai ra khỏi thành tế bái mẫu thân.
Lẽ ra nam tử thành thân, nếu mẫu thân qua đời, muốn đi tế bái, còn phải dẫn thê tử tân hôn theo.
Như vậy mới là tôn trọng mẫu thân, mới có thể an ủi mẫu thân trên trời có linh thiêng.
Nhưng hắn cũng không phải là kết hôn, mà là ở rể.
Dựa vào thân phận địa vị, tính cách đối phương, căn bản cũng không thể nào đi cùng hắn.
Mà hắn cũng không quan trọng.
Hai người sớm đã nói rõ, tạm thời duy trì quan hệ bề ngoài là tốt.
Không quấy rầy lẫn nhau.
Hắn và Tiểu Điệp có một chỗ dừng chân, như thế áo cơm không lo còn sống tốt, hắn lại có thể trốn dưới cánh chim Tần phủ giấu tài, tu luyện thật tốt, đã rất khá.
Huống chi, người Tần phủ thật rất không tệ.
Một đường suy nghĩ, rất mau đã đến cửa đình viện Tần đại tiểu thư.
Cửa sân mở ra, ánh trăng rơi xuống.
Bách Linh một bộ váy áo màu hồng, trong tay cầm một đóa hoa vừa hái, đứng ở cửa ngăn cản, như tiên tử trên cung trăng cười mỉm mà nhìn hắn.
- Cô gia, ngươi cảm thấy ta xinh đẹp không?
Thiếu nữ phấn nộn xinh xắn này, nói cười thản nhiên, lại vung vung cành hoa trong tay nói:
- Là ta xinh đẹp, hay đóa hoa này xinh đẹp? Cô gia nếu trả lời sai, cũng đừng nghĩ đi vào nha.
Lạc Thanh Chu nói thẳng:
- Hoa xinh đẹp.
Lập tức chắp tay:
- Bách Linh cô nương đã không cho ta đi vào, vậy ta cáo từ.
Bách Linh:
- ...
Lạc Thanh Chu làm bộ muốn đi gấp.
Bách Linh vội vàng đứng thẳng người, dậm chân hừ một tiếng:
- Cô gia! Thật đáng ghét! Người ta muốn đi gọi Thiền Thiền!
Lạc Thanh Chu đứng vững, nhìn nàng, không nói gì.
Bách Linh vểnh vểnh miệng lên, sâu kín nhìn hắn nói:
- Cô gia đối với người ta như vậy, người ta rất thương tâm. Nhớ trước đó vài ngày, cô gia còn nói thích người ta, muốn để người ta làm nha đầu thông phòng cho cô gia, sao ngắn ngủi mấy ngày, cô gia đã thay lòng rồi?
Lạc Thanh Chu vẻ mặt bình tĩnh nhìn nàng:
- Không phải thay lòng đổi dạ, là không có được, cũng không cần phải kiên trì nữa.
Bách Linh trên mặt lập tức lộ ra ủy khuất:
- Cô gia thật không có kiên nhẫn, người ta không phải nói với cô gia rồi sao, chỉ cần tiểu thư đồng ý, người ta mới có thể đáp ứng cô gia, cô gia có thể đi cầu tiểu thư.