Lạc Thanh Chu: 【Ta cũng không biết, nhưng hẳn là đồ tốt cho cảnh giới ta bây giờ cần, cái nào có một tia trợ giúp cho bây giờ ta tu luyện, ta cũng muốn thử một chút 】
Nguyệt tỷ tỷ không tiếp tục trả lời tin nhắn.
Lạc Thanh Chu chờ đợi trong chốc lát, lại biên tập tin tức gửi đi qua:
【 Nguyệt tỷ tỷ, đêm nay ngươi có thời gian không? Nếu không ngươi theo ta đi cùng một chỗ đi? Ta luôn cảm thấy tiểu Nguyệt không quá đáng tin cậy, ta sợ bị hố. Nàng luôn luôn dùng vớ lưới dụ hoặc ta, ta giả bộ như bị dụ hoặc, thật ra chí ta không ở vớ lưới, chỉ ở bảo bối trên người nàng】
Sau một lúc lâu, tin tức mới trả lời lại.
Chỉ có hai chữ: 【 Thật sao? 】
Lạc Thanh Chu: 【 Thiên chân vạn xác, tuyệt không nửa điểm hư giả. Nguyệt tỷ tỷ nếu không tin tưởng ta, ta có thể thề. Ta có lẽ có một chút hứng thú đối đôi chân xinh đẹp của các cô nương, nhưng đối vớ lưới tuyệt đối không có bất kỳ hứng thú gì, ta thề 】
Đối phương không tiếp tục trả lời.
Lúc này, ngọc thạch đột nhiên sáng lên, tiểu Nguyệt rốt cục trả lời tin nhắn: 【 Đêm nay có việc, chớ quấy rầy! 】
Lạc Thanh Chu nhìn mấy chữ này, cảm giác tiểu Nguyệt tựa hồ đột nhiên lại thay đổi thành một người khác.
Giọng điệu này, cũng không phải ngữ khí liếm cẩu của muội muội nha.
Tốt thôi.
Xem ra tối nay không có tiện nghi có thể chiếm.
- Tiểu Điệp, nhanh lên giường hầu hạ bản công tử.
Hắn hô một câu với cửa ra vào.
Tiểu Điệp đẩy cửa tiến vào nói:
- Công tử, đêm nay không thể được, đêm mai công tử sẽ muốn cùng nhị tiểu thư động phòng đây.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi xem thường bản công tử?
Tiểu Điệp cười nói:
- Công tử, đây là quy củ, nhị tiểu thư là chính thê, đêm nay công tử không thể cùng phòng với người khác, cho dù nô tỳ cũng không được.
Lạc Thanh Chu vỗ vỗ giường nói:
- Mau tới đi, không làm gì khác, bản công tử muốn ôm ngươi.
Tiểu Điệp do dự một chút, nhốt cửa phòng, sau đó đi đến bên giường, cởi xuống vớ giày, bò lên trên giường, chui vào trong chăn.
- Làm sao không cởi váy?
Lạc Thanh Chu trực tiếp động thủ giúp nàng cởi.
Tiểu Điệp một bên giãy dụa một bên cầu khẩn nói:
- Công tử, không muốn... Đêm nay thật không được, nô tỳ không thể có lỗi với nhị tiểu thư...
Lạc Thanh Chu cưỡng ép cởi bỏ váy áo của nàng, ném vào trên giường mềm phía ngoài, nói:
- Không ai sẽ quan tâm loại quy củ này, mà nha đầu ngươi cũng quá tự luyến, thật sự cho rằng ngươi mặc cái yếm liền có thể dụ hoặc đến bản công tử. Bản công tử nói, chỉ muốn nói chuyện với ngươi.
Tiểu Điệp lúc này mới an tĩnh lại, co quắp trong ngực của hắn nói:
- Công tử, ngươi muốn nói cái gì?
Lạc Thanh Chu vuốt ve mái tóc cùng vai bóng loáng của nàng, dừng một hồi, mới chậm rãi nói:
- Tiểu Điệp, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta ban đêm sẽ ở lại Mai Hương Uyển. Hiện tại chúng ta mỗi đêm mỗi ngày có thể ngủ cùng một chỗ, ai cũng không xen vào, ai cũng sẽ không nói cái gì. Nhưng bắt đầu từ ngày mai, công tử không thể mỗi ngày ngủ cùng ngươi, ngươi khổ sở không?
Tiểu Điệp ‘Phốc phốc’ cười một tiếng, nói:
- Công tử, nô tỳ chính là một tiểu nha hoàn, chỉ cần có thể hầu bên người công tử, mới không quan tâm những thứ này. Coi như công tử mỗi tháng chỉ ngủ cùng nô tỳ một lần, nô tỳ cũng nguyện ý.
Lạc Thanh Chu cười khổ nói:
- Ngủ một lần ngược lại không đến nỗi, ngươi cũng biết tính cách nhị tiểu thư, ta mỗi ngày ngủ cùng ngươi, nàng cũng sẽ không nói cái gì. Bất quá nơi đó dù sao nhiều người, hai chúng ta về sau khẳng định không có tự do như ở chỗ này.
Tiểu Điệp bật thốt lên:
- Công tử, chúng ta ban ngày không phải ở chỗ này sao? Nơi này cũng chỉ có bọn ta hai người....
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, nhìn chằm chằm nàng một hồi, gật đầu nói:
- Tiểu Điệp nói quá đúng, vẫn là Tiểu Điệp thông minh.
Tiểu Điệp lập tức kịp phản ứng, vừa thẹn vừa vội:
- Công tử, nô tỳ nói không phải ý kia...
- Không phải ý tứ nào?
- Cái kia... Chính là cái kia... Ban ngày, không thể....
Lạc Thanh Chu buồn cười, đang muốn tiếp tục đùa nàng, bảo điệp đưa tin đặt ở dưới gối đầu đột nhiên chấn động một chút.
Hắn không có tị huý Tiểu Điệp, trực tiếp đưa tay lấy ra từ dưới gối đầu, đưa mắt nhìn lại, là Nguyệt tỷ tỷ gửi tới.
Nguyệt tỷ tỷ:
- Đêm nay ánh trăng thật tròn.
Lạc Thanh Chu nhìn cái tin tức này kinh ngạc trong chốc lát, trả lời:
- Ừm thật tròn, Nguyệt tỷ tỷ đang ngắm trăng sao?
Hắn nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, cửa sổ đã đóng chặt nhưng có thể nhìn thấy ánh trăng trong sáng vẩy xuống tiểu viện, bên ngoài một mảnh trắng noãn.
- Công tử, đây là cái gì?
Tiểu Điệp duỗi đầu, mở to hai mắt nhìn chằm chằm ngọc thạch trong tay hắn, rất ngạc nhiên nhìn chữ phía trên.
Mặc dù nàng cũng không nhận ra chữ.