Thanh Chu nói:
- Cái này gọi Truyền Tấn thạch, có thể nói chuyện trời đất cùng bằng hữu.
Tiểu Điệp càng thêm ngạc nhiên:
- Công tử, thần kỳ như vậy sao? Công tử đang nói chuyện phiếm cùng bằng hữu?
Lạc Thanh Chu nhìn danh tự trên ngọc thạch, nói:
- Ừm, một vị bạn rất thân, không có nàng, công tử ngươi không có hôm nay.
Lúc này, ngọc thạch lại nhẹ nhàng chấn động một chút.
Nguyệt tỷ tỷ:
- Uy, ngươi đang làm gì?
Lạc Thanh Chu trả lời:
- Bắt thỏ thỏ.
Đang muốn gửi đi, lại lập tức xóa, một lần nữa biên tập ghi:
- Đọc sách
- Công tử, ngươi vậy mà có thể dùng ngón tay viết chữ ở phía trên, quá lợi hại, nô tỳ có thể thử một chút không?
Tiểu Điệp càng nhìn khối bảo điệp đưa tin này càng cảm thấy hứng thú.
Lạc Thanh Chu để ngọc thạch ở trước mặt của nàng, gương mặt dính vào gương mặt của nàng nói:
- Viết chữ cần một loại lực lượng đặc thù, ngươi không thể viết. Bất quá ngươi có thể thử một chút, dùng ngón tay viết lên phía trên thử một chút.
Tiểu Điệp hưng phấn duỗi ra ngón tay, vẽ một chút mặt ngoài ngọc thạch, có chút thất vọng nói:
- Quả nhiên viết không được, phía trên cũng không có vết tích.
Lập tức lại chỉ vào một ký hiệu cổ quái ở góc trên bên phải ngọc thạch, hỏi:
- Công tử, đây là cái gì?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, nói:
- Ta cũng không biết, có thể là ký hiệu khắc họa lúc chế tác ngọc thạch.
Nói rồi, hắn duỗi ra ngón tay điểm một cái.
- Cạch!
Ánh sáng lóe lên, hình ảnh mặt hai người dán mặt vào nhau đột nhiên xuất hiện ở mặt ngoài ngọc thạch, lập tức, trực tiếp gửi luôn cho ‘Nguyệt tỷ tỷ’.
- Mẹ nó!
Lạc Thanh Chu bị hù lập tức ngồi dậy, trợn mắt hốc mồm nói:
- Còn có thể chụp ảnh?
Tin tức rất mau trả lời lại.
Chỉ có một chữ: 【 hô】
Lạc Thanh Chu: - .....
- Công tử...
Tiểu Điệp gặp thần sắc hắn không đúng, yếu ớt nói:
- Nô tỳ... Nô tỳ có phải hay không... Có phải phạm sai lầm rồi hay không?
Lạc Thanh Chu cảm thấy có loại cảm giác xấu hổ, vô cùng xấu hổ, bất quá vẫn ôn nhu an ủi:
- Không sao đâu, nàng là bằng hữu tốt nhất tốt nhất của công tử, sẽ không để ý.
Tiểu Điệp có chút không tin:
- Công tử, thế nhưng nhìn dáng vẻ người rất sợ hãi. Cái kia... Người bằng hữu là nam hay là nữ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nữ.
Tiểu Điệp không nói thêm gì nữa, ánh mắt sâu kín nhìn hắn, bày ra bộ dáng nô tỳ đã hiểu.
- Không phải như ngươi nghĩ.
Lạc Thanh Chu giải thích:
- Ta cùng với nàng chính là bằng hữu rất đơn thuần, giữa chúng ta chính là giúp đỡ lẫn nhau, lẫn nhau tu luyện, thanh bạch, không có bất kỳ tình yêu nam nữ gì ở bên trong, ta không cần thiết lừa ngươi.
Tiểu Điệp lúc này mới nói:
- Tốt thôi, thế nhưng công tử, ngươi lần sau gặp được nàng, có thể sẽ rất mất mặt hay không?
Lạc Thanh Chu nghe nàng hỏi như thế, có loại cảm giác xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui vào.
A, không đúng.
Vừa rồi hắn không có mang mặt nạ! Không phải hắn.
- Không sao đâu....
Hắn ôn nhu an ủi tiểu nha đầu một tiếng, lập tức một lần nữa biên tập tin nhắn, gửi tới: 【 Nguyệt tỷ tỷ, vừa rồi gửi cho ngươi đôi nam nữ kia, ta cũng không biết, giống như vốn đã có ở trong ngọc thạch này... Cái kia, ngươi là một người đang ngắm trăng sao? Cần ta đi với ngươi không?】
Một lúc sau, tin tức mới trả lời lại: 【 Tùy tiện】
Lạc Thanh Chu: - .....
Hắn chỉ khách khí hỏi một chút mà thôi.
Suy nghĩ thật lâu, hắn vẫn quyết định từ chối:
- Nguyệt tỷ tỷ, vậy ngủ ngon, ngươi cũng sớm đi ngủ đi, hai ngày nữa ta mang cho ngươi kẹo mừng, rượu mừng.
Sau một lúc lâu.
Tin nhắn trả lời lại:
- Đêm nay lực lượng nguyệt hoa rất tinh khiết, rất thích hợp tu luyện
Lạc Thanh Chu nhìn thấy tin nhắn này, cơ hồ không có chút gì do dự, nói:
- Tốt, Nguyệt tỷ tỷ, ngươi đợi ta, đại khái canh ba sáng ta sẽ đến.
Đối phương không tiếp tục trả lời.
Lạc Thanh Chu thu hồi bảo điệp đưa tin, ôm Tiểu Điệp nói:
- Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đây.
Dứt lời, một tay một con thỏ thỏ.
Tiểu Điệp co quắp trong ngực của hắn, lại dịu dàng nói với hắn một hồi, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.
Lạc Thanh Chu đợi nàng triệt để ngủ say, thần hồn xuất khiếu, đi Tây Hồ.
Trên đường đi nghĩ đến tấm ảnh chụp cùng Tiểu Điệp mặt dán mặt kia, vừa sợ lại vừa xấu hổ.
Chờ một lúc nghĩ các loại biện pháp để Nguyệt tỷ tỷ xóa tấm hình kia đi, nếu không về sau gặp một lần xấu hổ một lần.
Khi hắn đi vào Tây Hồ, bên trên lầu các ở giữa hồ nước cũng không có người.
Cầu gãy đã được tu bổ lại.
Hắn trực tiếp bay đến bụi hoa sen.
Bên trong bụi hoa sen xanh um tươi tốt, một thân ảnh xanh nhạt tiên khí bồng bềnh đứng ở nơi đó.
Sau lưng nàng có thiếu nữ Yêu tộc người mặc váy đen, một đôi chân ngọc tuyết trắng trần trụi đang đứng đó.