Chỉ là...
Lạc Thanh Chu nhìn lão nhân trước mắt, nghĩ đến bóng đen tóc trắng vừa mới nhìn thấy.
Kia là hồn phách của lão nhân, trước khi đi đến cáo biệt bọn hắn sao?
Thế nhưng, sao hắn lại đột nhiên có thể thấy?
Quyển thư tịch chí dị kia đã nói, người có thần hồn cường đại hoặc là người dần dần già đi hoặc người bệnh lâu không khỏi, hoặc người sắp tử vong, có đôi khi có thể nhìn thấy âm hồn, nhìn thấy được nhứng thứ mà bình thường không thấy được.
Chẳng lẽ hắn đoạn này thời gian liên tục sử dụng chất lỏng đen như mực do nhật nguyệt gương đồng sinh ra, thần hồn đã trở nên rất cường đại?
Hay là, ban ngày hôm nay trải qua chiến đấu sinh tử để thần hồn của hắn đột nhiên phát sinh chất biến?
Nói thật, mới lúc vừa rồi đột nhiên nhìn thấy bóng đen ngoài cửa sổ, hắn có chút sợ hãi.
Nhưng hiếu kì và tỉnh táo rất nhanh đã chiến thắng sợ hãi.
Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.
Mà hắn bây giờ khí huyết nồng đậm, tinh thần cường đại, đảm lượng tự nhiên càng lớn, căn bản cũng không e ngại những âm hồn chỉ dám vụng trộm xuất hiện trong đêm tối.
Hẳn là âm hồn sợ hắn mới đúng.
Lạc Thanh Chu nghĩ như vậy, tiến lên muốn lấy thi thể lão nhân xuống.
- Ô...
Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên có một trận âm phong thổi tói, thổi cửa gỗ sột soạt rung động.
Đồng thời, bên ngoài vang lên tiếng nữ tử khóc.
Lập tức, lại có tiếng nam nhân khóc, tiếng hài nhi khóc, tiếng lão nhân khóc, liên tiếp.
Một vệt bóng đen đột nhiên xuất hiện bên trên tường viện thấp bé, lập tức trôi dạt đến trong viện, thân thể vặn vẹo đong đưa, tóc dài rủ xuống đất, miệng phát ra tiếng kêu “Ô ô”.
Tiếp đó, càng nhiều bóng đen xuất hiện, cửa chính, bên trên tường viện, trong tiểu viện, vặn vẹo đong đưa, tóc dài bay múa, ô ô thút thít.
Giống như bách quỷ múa đêm, ngàn quỷ khóc đêm.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, trước tiên lấy thi thể lão nhân xuống, đặt lên giường, đắp chăn lên, sau đó ra khỏi gian phòng, đứng ở trong tiểu viện.
Những bóng đen vặn vẹo nghẹn ngào trong tiểu viện càng thêm điên cuồng đong đưa thân thể.
Từng đợt âm phong xoáy tròn mà bay tới bay lui.
Lạc Thanh Chu nắm chặt nắm đấm, đi xuống bậc thang, đi đến những bóng đen dữ tợn vặn vẹo kia.
Mỗi khi hắn đi về phía trước một bước, những bóng đen kia sẽ tung bay hướng về sau một bước, tựa hồ không dám để cho hắn tới gần.
Trong lòng Lạc Thanh Chu cười lạnh, đột nhiên triển khai tư thế, đánh lên Bôn Lôi Quyền ở trong viện.
- Oanh!
Một tiếng sấm nổ bỗng nhiên vang lên trong đêm tối yên tĩnh.
- Ô ——
Âm phong cuồng lên, những bóng đen đang điên cuồng múa may lập tức bị hù nghẹn ngào lên tiếng, chạy tứ tán.
Trong nháy mắt liền chạy vô tung vô ảnh.
Trong tiểu viện, lần nữa khôi phục yên tĩnh, ngay cả gió lạnh đều biến mất.
- Nếu là người bình thường đi đường ban đêm gặp được những âm hồn này, con mắt nhìn không thấy, chỉ có thể cảm thấy bên tai thổi qua từng trận âm phong, lạnh cả sống lưng, trong lòng sợ hãi. Càng sợ, thần hồn và khí huyết càng suy yếu, những âm hồn này càng phách lối... Đợi sau khi trở về, khẳng định sẽ xảy ra một trận ác bệnh. Nếu chữa trị tốt, còn có thể sống, nếu chữa trị không tốt, thần hồn lại quá suy yếu, cũng chỉ có thể bị bệnh không dậy nổi...
- Có một số người bệnh tật quấn thân, hoặc là lão nhân, thời điểm trong đêm liền sẽ nhìn thấy những âm hồn khắp nơi quấy phá này, bên trong ban ngày, ngược lại cái gì đều không nhìn thấy...
- Có chút âm hồn chết oan, tràn ngập hận ý, cho nên phiêu đãng khắp nơi hại người...
Lạc Thanh Chu nghĩ đến ghi chép trên sách, đi ra tiểu viện, về tới chỗ ở.
Vừa muốn vào nhà, đột nhiên phát hiện bên trên tường viện đổ sụp có một vệt bóng đen đang ngồi xổm.
Toàn thân bóng đen kia bị hắc vụ quấn quanh, thân ảnh ngưng thực hơn âm hồn nhìn thấy vừa rồi một chút, gương mặt thấy không rõ lắm, lại có thể nhìn thấy hai con mắt hơi đỏ.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, lại đột nhiên nghe được tiếng lòng của nó.
【 Nhân loại này thật đáng sợ, khí huyết rất tràn đầy, không thể trêu chọc... Sao hắn nhìn thẳng vào mình? Không có khả năng nhìn thấy ta... Ta nên trở về đi tu luyện... 】.
Bóng đen xoay người, phiêu phiêu đãng đãng rời đi.
Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, tu luyện?
Trong lòng hắn khẽ động, lập tức đi theo.
- Ô...
Ra thôn xóm, gió đêm càng thêm âm lãnh.
Âm hồn có một đôi mắt màu đỏ đang bay đi trong chốc lát, tựa hồ đã nhận ra cái gì, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Lạc Thanh Chu cũng nhìn nó, nhưng cũng không dừng bước lại.
【 A, nhân loại này làm sao cũng đi về hướng bên này? Chẳng lẽ hắn cũng biết chỗ động phủ kia? Đợi ta đi theo hắn nhìn xem 】.
Âm hồn nghĩ như vậy, lướt tới phía bên phải, nhường đường.
Nó hơi lại gần nhân loại khí huyết tràn đầy kia thì thấy toàn thân có một loại cảm giác thiêu đốt xuất hiện.
Giống như đồ nướng trên lửa, vô cùng đau nhức.