Lạc Thanh Chu giả bộ như không trông thấy nó, tiếp tục đi đến phía trước, rất nhanh tiến vào núi rừng.
Lập tức, dừng bước lại, cố ý nhìn quanh trái phải, chẳng có mục đích.
Âm hồn đi theo ở phía sau, gặp một màn này, âm thầm thở dài một hơi: [ Thì ra không phải phát hiện động phủ của ta, mặc kệ hắn, cách xa hắn một chút. ]
Lạc Thanh Chu quay đầu, nhìn quanh về phía sau, thấy nó lướt tới trong rừng cây hướng bên trái, lập tức đi theo.
Bên trên thư tịch ghi chép, âm hồn phần lớn vô ý thức, không linh trí, chỉ có các loại bản năng.
Oán hận, hung lệ, sợ hãi, công kích, làm ác vân vân.
Một khi trở thành âm hồn, cả đời cuối cùng có lẽ cũng chỉ có thể có được những cảm xúc không tự chủ được này.
Nhưng âm hồn này hiển nhiên có linh trí cùng ý thức của mình.
Vậy mà lại đang tu luyện.
Bất quá nhìn tình huống, linh trí âm hồn này phi thường thấp, giống như vừa khai ra linh trí không lâu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu rất hiếu kì, nó đến cùng gặp cái gì.
Núi rừng đêm tối, đen kịt một màu.
Cây cối dày đặc, bụi cây tươi tốt.
Gió núi thổi vào người, đặc biệt âm lãnh.
Con âm hồn kia ở phía trước lắc lắc ung dung tung bay, không biết nghĩ đến chuyện gì hay là linh trí sơ khai, cảm ứng trì độn, vậy mà không có phát hiện người đứng phía sau.
Lạc Thanh Chu không nhanh không chậm theo sát, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm nó.
Một khi nó dừng lại, hoặc quay đầu nhìn quanh, hắn trốn ở phía sau đại thụ, không nhúc nhích, hòa làm một thể cùng cả cây đại thụ.
Thân thể âm hồn có lẽ có thể xuyên qua cây lớn, nhưng ánh mắt thì không nhất định.
Âm hồn tiếp tục tung bay hướng về chỗ sâu trong núi rừng.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua thôn xóm dần dần biến mất, trong lòng có chút lo lắng.
Bất quá hẳn không có vấn đề.
Yêu thú đã nhiều năm chưa từng xuất hiện ở chỗ này.
Địa phương khác cũng rất ít xuất hiện.
Nghe nói bên trong Hắc Mộc lâm thành bắc mới là địa phương yêu thú tụ tập.
Mỗi loại sinh vật đều cần hoàn cảnh thích hợp với bản thân mới có thể sinh tồn được.
Bên trong Hắc Mộc lâm tựa hồ có một loại vật chất đặc thù, mà nơi đó địa thế phức tạp, vừa hay thích hợp yêu thú sinh tồn.
Đối với võ giả mà nói, toàn thân yêu thú đều là bảo vật.
Cho nên có rất nhiều võ giả săn giết yêu thú.
Một khi có yêu thú rời khỏi sự che chở của Hắc Mộc lâm, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ bị võ giả nào đó săn giết.
Cho nên thời gian dần trôi qua, có rất ít yêu thú lại đi ra từ bên trong Hắc Mộc lâm.
Sơn thôn nhỏ này đã từng bị yêu thú tập kích mấy lần, ngoại trừ còn có mấy lão nhân cố thủ ở chỗ này ra, đã không có bất kỳ vật sống gì, đối với yêu thú mà nói không có ý nghĩa gì.
Về phần những âm hồn tiểu quỷ, thì càng không cần lo lắng.
Tiểu Điệp mặc dù là nữ tử, khí huyết yếu kém, nhưng rất trẻ trung, thân thể cũng rất tốt, âm hồn phổ thông căn bản không làm gì được nàng.
Nhiều nhất lén lén lút lút đến hơi gần, thổi một chút âm phong, để tiểu nha đầu kia gặp ác mộng.
Lạc Thanh Chu nghĩ như vậy, đột nhiên phát hiện con âm hồn phía trước hạ xuống, chui vào một bụi cây tươi tốt bên cạnh.
Hắn ở tại chỗ chờ đợi mấy phút, đi tới.
Đẩy cây bụi ra xem xét, bên trong vậy mà ẩn giấu đi một hang động tĩnh mịch.
Hắn do dự một chút, chui vào.
Trong huyệt động không tính chật hẹp, thân người cong lại một chút đã có thể tiến lên.
Đi hơn mười phút, phía bên phải đột nhiên xuất hiện một cửa đá đổ sụp, trên mặt đất tràn đầy hòn đá vỡ vụn.
Lạc Thanh Chu đứng trước cửa ra vào, nhìn vào bên trong.
Bên trong là một tòa thạch thất rộng rãi, đỉnh chóp thạch thất rất cao, khoảng chừng bảy tám mét, phía trên khảm nạm một khối đá.
Hòn đá kia đang phát ra hào quang nhỏ yếu, chiếu sáng thạch thất.
Nhìn mấy chỗ lõm bên cạnh hòn đá kia, hẳn còn có tảng đá khác nhưng tựa hồ đã bị người tách ra.
Trong thạch thất một mảnh hỗn độn.
Trên mặt đất ngoại trừ đá vụn ra còn có giá sách mục nát, bồ đoàn rách rưới.
Bên trong nơi hẻo lánh lại còn có một khung xương tay chân đứt gãy.
Bên trong một nơi hẻo lánh khác, có mấy hòm gỗ.
Hòm gỗ sớm đã bị mở ra, bên trong trống trơn, không có cái gì.
Lạc Thanh Chu đi vào thạch thất, nhìn kỹ.
Hiển nhiên, đã sớm có người đi vào đây, lấy hết đồ trong này.
Con âm hồn kia bồng bềnh trong góc, đang mở to đôi mắt hồng hồng sợ hãi nhìn hắn.
【 Hắn... Sao hắn cũng tới? Là theo chân ta cùng đi tới sao? Hắn có thể trông thấy ta? 】
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt nhìn về phía nó, đột nhiên phát hiện trong góc tường phía dưới nó lộ ra một bản thư tịch cũ nát.
Hắn đi tới, đẩy ra đá vụn cùng tro bụi phía trên, cầm lên quyển sách kia.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt nhìn kỹ lại, trên bìa viết ngoáy mấy chữ nhỏ: « Những chuyện liên quan tới luyện hồn ».