Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, luyện hồn? Thần hồn xuất khiếu?
Hắn vội vàng lại tìm kiếm trên mặt đất, đẩy ra đá vụn và các vật liệu lung tung, tìm kiếm khắp nơi.
Bất quá trong cả tòa thạch thất, tựa hồ chỉ còn sót quyển sách này.
Con âm hồn kia bồng bềnh trên chỗ cao, run lẩy bẩy.
Mỗi khi Lạc Thanh Chu tiếp cận, nó đều sẽ trôi ra một chỗ khác tránh né.
Lạc Thanh Chu cầm thư tịch cũ nát, ngẩng đầu nhìn nó, trong lòng âm thầm nghĩ.
Khung xương trong góc kia có thể là một thế ngoại cao nhân, tuổi thọ hao hết chết đi, ở chỗ này, lưu lại rất nhiều thứ.
Âm hồn này trong lúc vô tình xâm nhập nơi đây, đạt được một chút kỳ ngộ, cho nên mới mở ra linh trí, bắt đầu ở nơi này tu luyện.
Sau đó lại có người trong lúc vô tình phát hiện nơi này, tiến đến lấy hết vật liệu bên trong đi.
Về phần quyển sách này, có lẽ những người kia chỉ là người bình thường, chỉ để ý bảo vật, căn bản cũng không nhận biết bản sách nát này.
Lại hoặc là những người kia cũng là tu hồn giả, cũng có thư tịch dạng này, cho nên căn bản cũng không quan tâm.
Lạc Thanh Chu suy tư một hồi, ánh mắt nhìn con âm hồn kia, đang muốn nói chuyện, âm hồn đột nhiên giống như rất kinh hãi, “Sưu” một tiếng, vậy mà trong nháy mắt lao vào vách tường sau lưng, biến mất không thấy gì nữa.
Lạc Thanh Chu: - ...
Hắn không còn dám lưu lại, lập tức cầm sách, ra khỏi hang động.
Để Tiểu Điệp một mình ở trong thôn, nha đầu kia nếu tỉnh dậy tìm không thấy hắn, đoán chừng sẽ bị dọa khóc.
Hắn ở trong núi rừng bắt đầu chạy gấp.
Tinh thần tràn đầy, thể lực dồi dào, tốc độ rất nhanh.
Cho dù bốn phía có ẩn giấu một vài âm hồn lén lén lút lút cũng đều bị hù hốt hoảng mà chạy, nhượng bộ lui binh.
Lạc Thanh Chu rất nhanh trở lại tiểu viện.
Vào phòng, Tiểu Điệp vẫn như cũ nằm bên trong áo bào trong góc, ngủ rất say sưa.
Lúc trước hắn đánh ra một hồi Bôn Lôi Quyền đoán chừng đã dọa âm hồn gần đó tâm kinh đảm hàn, bỏ trốn mất dạng.
Ăn tết sẽ bắn pháo trúc, vui mừng tang sự cũng bắn pháo trúc, nghe nói cũng là vì đuổi đi những thứ không sạch sẽ.
Bây giờ nghĩ lại, ngược lại cũng có chút đạo lý.
Âm hồn vốn là thân hư, chột dạ, chỉ dám lặng lẽ xuất hiện trong đêm tối yên tĩnh, pháo trúc đột nhiên nổ vang, đám người tụ tập, khí huyết tràn đầy, đoán chừng trực tiếp hù bọn nó tè ra quần, tránh đi xa xa.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống tại nơi hẻo lánh, trước nhắm mắt tĩnh tâm, bình phục một chút tâm tình sôi động, mới chậm rãi lật sách trong tay ra.
Cùng lúc đó.
Thành Quốc phủ, bên trên cửu khúc trường lang (hành lang dài chín khúc).
Hai bên lan can màu đỏ thắm, cây cối âm thầm, có hai thân ảnh đứng đấy.
Đại phu nhân Vương thị vẫn như cũ mặt trầm như nước, nhìn thâm bất khả trắc.
Nhị quản gia Vương Thành cúi đầu, sắc mặt khó coi bẩm báo:
- Đều đã chết, Vương Phác cũng đã chết... Xem vết thương trí mạng từ trên người bọn họ, đối phương là một võ giả... Ta thật không có nghĩ đến, Tần gia nhìn trúng tiểu tử kia như thế, âm thầm phái hộ vệ đi theo... Người canh giữ ở trên đường ra khỏi thành không nhìn thấy tiểu tử kia trở về, có khả năng còn ở bên ngoài, cũng có thể là đi một cửa thành khác...
Trên mặt đại phu nhân vẫn như cũ không nhìn ra bất kỳ gợn sóng nào.
Vương Thành sợ hãi nói:
- Gần đây tiểu tử kia có mấy bài thơ lưu truyền ra, đều nói... Đều nói không tệ... Tần gia vừa ý như thế, hiển nhiên muốn bồi dưỡng hắn thật tốt, sang năm thi tốt khoa cử...
Đại phu nhân đột nhiên quay đầu nhìn hắn ta, ánh mắt hung ác nham hiểm, như Độc Xà trong đêm tối.
Thân thể Vương Thành run lên, ngậm miệng lại, không dám nói thêm lời nào, mồ hôi lạnh rơi đầy mặt.
Đại phu nhân âm trầm mà nhìn chằm chằm vào hắn nửa ngày, đột nhiên thở dài một hơi, chậm rãi nói:
- Đi Âm huyện một chuyến, ngươi tự mình đi, mời nàng về.
Vương Thành sửng sốt một chút, sắc mặt lập tức biến hóa, run giọng nói:
- Tam... Tam bà cốt?
Trên mặt Đại phu nhân khôi phục yên lặng, mặt không gợn sóng nhìn về phía đêm tối trước mặt, âm thanh bình tĩnh, lại nghe có chút sắc nhọn:
- Tiện nhân kia bị ăn hồn phách, biến thành ngớ ngẩn mà chết, ta muốn để tên tiểu tạp chủng kia chết giống như nàng, để mẹ con bọn hắn đoàn tụ ở dưới đất!
Trong lòng Vương Thành run lên, lạnh cả sống lưng, cúi đầu cung kính nói:
- Nô tài ngày mai xuất phát. Phu nhân yên tâm, lần này, nhất định phải để tiểu tử kia chết oan chết uổng.
Lúc này.
Trong phủ đệ một tòa khác của Mạc Thành.
Trong lương đình một tòa hậu hoa viên nào đó, một đạo thân ảnh tuyết trắng đang ngồi an tĩnh xem sách dưới ánh trăng.
Một thiếu nữ băng lãnh ôm kiếm, đứng hầu ở một bên, không nhúc nhích.
Lúc này, một thiếu nữ mặc váy hồng xinh đẹp từ cửa tròn đi đến, tiến vào đình nghỉ mát, đứng bên cạnh thân ảnh tuyết trắng, thấp giọng nói:
- Tiểu thư, cô gia còn chưa có trở lại... Ngài muốn hay không đi...