Nàng đang tự hỏi làm như thế nào trả lời, Tần đại tiểu thư mang theo Bách Linh cùng Hạ Thiền đi vào trong phòng.
Tống Như Nguyệt lập tức vui vẻ nói
- Khiêm Gia, còn tưởng rằng ngươi đêm nay không đi ra. Vị Sở công tử kia là ân nhân của mẫu thân, hắn còn cứu Vi Mặc, người một nhà chúng ta chờ một lúc cần phải hảo hảo cảm tạ người ta.
Tần đại tiểu thư khẽ gật đầu, không nói gì.
Bách Linh hiếu kì hỏi:
- Phu nhân, vị Sở công tử kia nhìn được không?
Tống Như Nguyệt cười cười, nói:
- Dáng người Sở công tử cao ráo, khí chất oai hùng, mà lại quang minh lẫm liệt, xem xét chính là nam tử hán chân chính.
Bách Linh giòn tiếng nói:
- Phu nhân, ta hỏi tướng mạo của Sở công tử, có đẹp mắt hay không.
Tống Như Nguyệt hơi liễm ý cười, nói:
- Bách Linh, thật ra tướng mạo một người có đẹp hay không cũng không phải quá quan trọng, Sở công tử hắn...
- Được rồi, phu nhân, ta đã biết.
Bách Linh hì hì cười một tiếng, miệng nhỏ giọng thầm thì:
- Thì ra là người quái dị.
Ý cười trên mặt Tống Như Nguyệt cứng đờ, lập tức nghiêm mặt nói:
- Bách Linh, người ta là ân nhân của chúng ta, chờ một lúc không thể nói lung tung, mà người ta chỉ là tướng mạo phổ thông, cũng không xấu.
Bách Linh hì hì cười nói:
- Phu nhân yên tâm, chờ một lúc ta không nói lời nào là được.
Tống Như Nguyệt nhìn con gái lớn nhà mình một chút, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì, lại nhịn được.
Lúc này, Tần Xuyên đột nhiên mở miệng nói:
- Mẫu thân, ngươi biết vị Sở công tử kia tu vi cụ thể ra sao không?
Tống Như Nguyệt nghe vậy nhìn về phía hắn, nói:
- Nghe Mỹ Kiêu nói Sở công tử tựa như là tu vi Võ Sư trung kỳ.
Vừa nghe lời này, Tần Xuyên lập tức sáng mắt lên, hưng phấn nói:
- Quá tốt rồi, chờ một lúc ta phải lĩnh giáo hắn một phen mới được.
Tống Như Nguyệt lập tức sầm mặt lại, nói:
- Nếu ngươi đả thương hắn, ta đập nát cái mông của ngươi.
Tần Xuyên vội vàng cười theo nói:
- Mẫu thân yên tâm, Sở công tử là ân nhân của chúng ta, ta biết được nặng nhẹ, ta sẽ không ra tay toàn lực.
Tống Như Nguyệt cười lạnh nói:
- Ngươi cũng không nhất định đánh thắng được người ta.
Tần Xuyên gật đầu nói:
- Mẫu thân nói đúng lắm, chờ một lúc chúng ta điểm đến là dừng là được.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn một cái, nhịn không được nói khẽ:
- Nhị ca, quyền cước không có mắt, người ta là khách nhân, vẫn là không cần so tài.
Tần Xuyên cười nói:
- Vi Mặc, ngươi yên tâm, nhị ca có chừng mực. Người tập võ, thích nhất luận bàn với người có tu vi lực lượng ngang nhau, nếu hắn là biết nhị ca ta cũng là cảnh giới Võ Sư trung kỳ, khẳng định cũng không kịp chờ đợi muốn đọ sức cùng ta một phen. Yên tâm đi, ta sẽ không đả thương hắn.
Tần nhị tiểu thư mỉm cười, không nói gì thêm.
Lại chờ thêm khoảng thời gian một chén trà.
Mai nhi đột nhiên vội vã chạy vào hô.
- Lão gia, phu nhân, Mỹ Kiêu quận chúa mang theo Sở công tử tới.
Tần Văn Chính lập tức đứng lên.
Tống Như Nguyệt vội vàng thúc giục nói:
- Đi mau, đều theo ta ra ngoài nghênh đón ân nhân.
Trong mắt Tần nhị tiểu thư mang theo ý cười, theo ở phía sau, quay đầu nhìn lại, hỏi:
- Tỷ tỷ, ngươi không đi ra sao?
Tần đại tiểu thư lắc đầu.
Bách Linh cười nói:
- Nhị tiểu thư, chúng ta không đi ra, dù sao vị Sở công tử kia tương đối xấu, ta và Thiền Thiền cũng không có hứng thú đi xem.
Đây.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Bách Linh, vậy ngươi nói ai đẹp mắt?
Bách Linh cười hì hì nói:
- Cô gia chứ ai, cô gia nhà chúng ta rất anh tuấn, mỗi ngày nhìn một chút thì tâm tình đều rất tốt đây.
Đang lúc hai người nói chuyện, Tống Như Nguyệt đột nhiên quay đầu khiển trách quát mắng:
- Vi Mặc, Khiêm Gia không đi ra nghênh đón còn chưa tính, ngươi nhất định phải đi ra. Người ta thế nhưng cho ngươi nước mắt Hỏa Hồ chữa bệnh, có ân với ngươi. Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo (*), mau ra đây.
(*Ân là giọt nước, trả bằng dòng suối)
Tần nhị tiểu thư ‘A’ một tiếng, được Thu nhi cùng Châu nhi đỡ đi theo ra ngoài.
Tần đại tiểu thư một thân váy áo tuyết trắng, không nhiễm trần thế đứng ở trong đại sảnh, ánh mắt an tĩnh nhìn ra cửa lớn phía ngoài, trên gương mặt tuyệt mỹ không tì vết vẫn như cũ thanh lãnh như tuyết.
Ngoài cửa lớn.
Lạc Thanh Chu kiên trì đi theo sau lưng Nam Cung Mỹ Kiêu, bước lên bậc thang.
Vừa rồi ở trong hẻm nhỏ bị đánh mông mấy roi, quần áo đều bị đánh nát, mới đổi một kiện.
Bây giờ vị Nam Cung quận chúa này cầm thóp của hắn trong tay, tùy ý bị uy hiếp, hắn không thể không nhận thua.
Trên bậc thang, Chu quản gia đang xoay người vái chào.
Tống Như Nguyệt mang theo một đám người, trùng trùng điệp điệp từ trong phủ đi ra.
Lạc Thanh Chu bước lên bậc thang, đứng sau lưng Nam Cung Mỹ Kiêu, một thân màu đen trang phục, dáng người thẳng tắp, bộ dáng phổ thông, lại khí độ bất phàm.