Hắn cố ý phóng xuất ra khí tức võ giả, khí chất cả người hoàn toàn khác biệt với khí chất văn nhược khi mặc nho bào rộng lớn.
Tống Như Nguyệt nhìn thấy, lập tức bước nhanh tới, đỏ mắt, mặt mũi tràn đầy kích động nói:
- Sở công tử, rốt cục lại gặp được ngươi! Ân cứu mệnh tối hôm qua, Như Nguyệt còn không kịp nói lời cảm tạ, Sở công tử đã đi, trong lòng Như Nguyệt rất khổ sở. Không ngờ sau khi trở về mới phát hiện, Thì ra Sở công tử là bạn tốt của con rể nhà ta, nước mắt Hỏa Hồ cứu được Vi Mặc nhà ta vậy mà cũng là do Sở công tử tặng, ai, không nghĩ tới Sở công tử lại là đại ân nhân của mẹ con hai người chúng ta... Vi Mặc, Thanh Chu, mau tới chào... A, Thanh Chu đâu?
Nàng lập tức nhìn quanh trái phải, nghi ngờ hỏi.
- Mỹ Kiêu, Thanh Chu đâu? Vi Mặc không phải nói hắn đi chung với ngươi đến bái phỏng Sở công tử à?
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng nói:
- Dì, tên kia đi đến Sở công tử nơi đó, nhìn muội muội người ta xinh đẹp, cho nên ở lại nơi đó ăn cơm, nói cơm nước xong xuôi sẽ trở lại.
Lạc Thanh Chu bên cạnh: - ...
Tống Như Nguyệt cứng đờ, lông mày dựng lên:
- Thật chứ?
Nam Cung Mỹ Kiêu lườm người nào đó một chút, nói:
- Muội muội Sở công tử yêu thích thi từ, vừa hay Thanh Chu am hiểu thi từ, cho nên ở lại nơi đó trao đổi, ta cảm thấy hẳn là gặp sắc nên có ý.
Sắc mặt Tống Như Nguyệt trở nên khó coi.
Lạc Thanh Chu vội vàng bổ cứu, chắp tay nói:
- Tần phu nhân đừng hiểu lầm, muội muội tại hạ bất quá mới năm sáu tuổi, thích hồ nháo, một mực năn nỉ Lạc huynh lưu lại dạy nàng thi từ, phụ thân cùng mẫu thân nhà ta cũng cật lực giữ lại, Lạc huynh bất đắc dĩ, mới bị ép lưu lại. Cái này đều do tại hạ, không có giáo dục tốt muội muội, Tần phu nhân nếu trách tội, trách tội tại hạ là được.
Tần nhị tiểu thư ở phía sau che miệng.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng.
Tống Như Nguyệt nghe lời này, sắc mặt mới hoà hoãn lại, vội vàng cười nói:
- Sở công tử nói quá lời, muội muội ngươi đã thích thi từ, lần sau để Thanh Chu đi nhiều hơn đến đó dạy là được, đây là điều nên làm, Như Nguyệt nào sẽ trách tội. Đến, Như Nguyệt giúp ngươi giới thiệu một chút.
- Đây là lão gia nhà ta, đây là nhi tử thứ hai Tần Xuyên nhà ta, đây là nhị thiên kim nhà ta Vi Mặc, cũng là thê tử của Thanh Chu...
Tần Văn Chính, Tần Xuyên, Tần nhị tiểu thư đều cùng tiến lên chào hỏi.
Lạc Thanh Chu vội vàng cúi đầu chắp tay nói:
- Tần thúc thúc, Tần công tử, Tần nhị tiểu thư, hôm nay tại hạ đến đây, quấy rầy.
Tần Văn Chính vội vàng khách khí nói:
- Không có quấy rầy cái gì, ngươi cứu phu nhân nhà ta, lúc trước còn khẳng khái đưa tặng nước mắt Hỏa Hồ, cứu Vi Mặc nhà ta, đủ loại đại ân, Tần gia chúng ta vô cùng cảm kích.
Tần Xuyên nhìn người tới, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nói:
- Lại là hắn! Sở Phi Dương, Sở Phi Dương...
Hắn đang muốn tiến lên nói chuyện, Tần nhị tiểu thư đột nhiên đụng phải hắn một chút, liếc mắt ra hiệu cho hắn một cái, thấp giọng nói:
- Nhị ca, giả bộ như không biết, Sở công tử không thể bị người biết câu chuyện lúc đầu.
Tần Xuyên ngạc nhiên nghi hoặc mà nhìn nàng.
Tần Văn Chính vội vàng mời nói:
- Sở công tử, mời đến trong phủ ngồi nói chuyện.
Lạc Thanh Chu đành phải kiên trì, bị đám người vây quanh, tiến vào trong phủ.
Tần nhị tiểu thư cố ý rơi vào đằng sau, đi đến bên cạnh Nam Cung Mỹ Kiêu, thấp giọng nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, các ngươi đạt thành hiệp nghị rồi?
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Hắn nhận mà thôi. Vừa rồi ở bên ngoài khóc ròng, cầu khẩn nói xin lỗi ta đủ kiểu, ta mới đáp ứng giúp hắn.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Mỹ Kiêu tỷ, ngươi cũng không thể quá phận. Nếu không hắn sẽ ghi ở trong lòng, về sau chỉ sợ người khóc lại là Mỹ Kiêu tỷ.
- Hừ, hắn dám!
Nam Cung Mỹ Kiêu một mặt khinh thường, tựa hồ không có chút nào sợ hãi, đắc ý nói:
- Ta chỗ này thế nhưng nắm được thóp của hắn.
Tần nhị tiểu thư hiếu kỳ hỏi:
- Nhược điểm gì?
Trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra một vòng xấu hổ, ‘Khụ khụ’ một tiếng nói:
- Tạm thời còn không thể nói với ngươi.
Tần nhị tiểu thư mỉm cười, không tiếp tục hỏi nhiều.
Lạc Thanh Chu được đám người Tần gia chen chúc tiến vào đại sảnh.
Trong đại sảnh, Tần đại tiểu thư một thân váy áo tuyết trắng, tuyệt mỹ không tì vết đứng ở nơi đó, thần sắc thanh lãnh mà nhìn hắn.
Hạ Thiền cầm kiếm, chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Bách Linh thì tò mò nhìn chằm chằm hắn.
Tống Như Nguyệt vội vàng giới thiệu:
- Sở công tử, đây là con gái lớn nhà ta gọi Khiêm Gia, nàng... Thân thể nàng có chút khó chịu cho nên vừa rồi không có ra ngoài nghênh đón. Tính cách nàng cũng có chút hướng nội, không thích nói chuyện, Sở công tử không nên trách tội.