Thân ảnh xanh nhạt đáp.
- Không được.
Lạc Thanh Chu nhún vai, ánh mắt vừa nhìn về phía đường đi phía dưới, nói:
- Vậy thì không có biện pháp nào, chỉ có thể tìm mèo con phụ thân.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn chằm chằm hắn, lại trầm mặc trong chốc lát, nhịn một chút lại nhịn không được nói:
- Ngươi vì cái gì không cầu ta?
Vừa nghe lời này, Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có thể chứ?
Thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng thốt:
- Đương nhiên có thể.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Kia....
- Chậm.
Thần sắc thân ảnh xanh nhạt băng lãnh, xoay người nhìn về phía nơi khác, chỉ cho hắn một bóng lưng, lạnh lùng nói:
- Chính ngươi nghĩ biện pháp.
Lạc Thanh Chu: - .....
- Meo…
Đúng vào lúc này, trên đường phố đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.
Trong lòng Lạc Thanh Chu vui mừng, lập tức bay xuống, rất mau tìm thấy con mèo rừng nhỏ kia, thân ảnh lóe lên, chui vào thân thể của nó.
Hắn khống chế thân thể mèo rừng nhỏ, rất nhanh tới gần phủ Trung Vũ Bá.
Bất quá hắn không dám trực tiếp nhảy lên tường viện đi vào, nếu như hộ vệ bên trong cơ cảnh, đoán chừng hắn vừa nhảy tới, liền bị một đao đánh chết.
Dưới chân hắn im lặng đi xung quanh phủ đệ một vòng, tìm được một lỗ nhỏ thoát nước, trực tiếp ngừng thở, từ bên trong nước đen chui vào.
Lúc nổi lên mặt nước là đến góc tường của một hậu hoa viên.
Hắn nín thở ngưng thần, vểnh tai, mở to hai mắt, cẩn thận quan sát một hồi động tĩnh bốn phía, thấy không có gì lạ, mới chậm rãi bò lên ra ngoài từ trong hầm, chui vào trong bụi hoa bên cạnh.
Sau đó, hắn dán sát góc tường, bắt đầu đi từng bước một, chậm rãi quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Đi qua cửa sân, phía trước là một tiểu viện.
Trong tiểu viện phơi một chút quần áo, bên ngoài có những bắp ngô đang phơi khô, hẳn là chỗ hạ nhân ở.
Xuyên qua tiểu viện, hắn tiếp tục đi lên phía trước.
Đúng vào lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân, cùng một tia hào quan nhỏ yếu.
Hắn lập tức trốn vào trong bụi cỏ bên cạnh, mở to con ngươi màu hổ phách, định thần nhìn lại.
Một nha hoàn mang theo đèn lồng, từ xa mà đến gần, tiến vào một gian phòng trong tiểu viện mà hắn vừa mới nhìn thấy.
Hắn nhìn về phía con đường nha hoàn xuất hiện, lập tức thuận góc tường, dưới chân im lặng đi tới.
Vừa muốn ngoặt ra một con đường, hắn đột nhiên nghe được dưới đại thụ bên cạnh truyền đến một hồi tiếng thở hổn hển, cùng một trận âm thanh kỳ quái.
Hắn lập tức dừng bước lại, lại vểnh tai nghe một hồi, lặng lẽ thò đầu ra, nhìn sang.
Dưới đại thụ cách đó không xa, một tên hán tử to lớn người mặc trang phục hộ vệ đang ôm vòng eo của một tên nha hoàn, đang từ phía sau đâm vào...
Lạc Thanh Chu nhìn một hồi, gặp bọn họ cũng chưa có ý muốn kết thúc, hai chân im lặng rời đi.
Hai người đang đến thời khắc mấu chốt, cũng không có chú ý tới hắn.
Lạc Thanh Chu lại đi vào một gian viện lạc, đột nhiên nghe được từng giọng nói rất rất nhỏ, định thần nhìn lại, là hai tên nam tử trên eo có treo bảo kiếm, đang ở bên cạnh tường thấp giọng nói chuyện.
Lạc Thanh Chu nhớ kỹ bộ dáng của hai người, cũng nhớ kỹ đường cùng kiến trúc vừa rồi đi qua.
Dùng lại đại khái nửa canh giờ, hắn đều đi một lần toàn bộ Trung Vũ Bá phủ, nhớ kỹ viện lạc, nhớ kỹ vườn hoa, nhớ kỹ hành lang các loại, cũng nhớ kỹ mỗi địa phương có hộ vệ.
Đương nhiên, một vài tiểu viện đề phòng sâm nghiêm, hắn cũng không có đi vào.
Trong đó có hai nơi viện lạc, có khoảng chừng bảy tên võ giả trấn giữ, đoán chừng là chỗ mà Lạc Diên Niên cùng Vương thị ở, hoặc là chỗ dành cho quý khách khác.
Toàn bộ phủ đệ, chỉ riêng hắn nhìn thấy, hết thảy có hai mươi hai võ giả làm hộ vệ.
Bởi vậy có thể thấy được, Lạc Trường Thiên đối với cả tòa phủ đệ này, đối với phụ mẫu hắn, là cẩn thận từng li từng tí cỡ nào, sợ lại phát sinh chuyện như Lạc Ngọc.
Lạc Thanh Chu cũng không xác định vị trí cụ thể của Lạc Diên Niên và Vương thị.
Bất quá hắn không dám tiếp tục chờ lâu, thân thể mèo hoang rõ ràng đã sắp không chịu nổi.
Hắn lập tức theo đường cũ trở về.
Ai ngờ hắn vừa đến dưới góc tường, muốn nhảy vào vũng nước, trong bụi hoa bên cạnh lại đột nhiên ‘Xóa’ hiện lên một đạo hàn mang, trong nháy mắt chém thân thể nhỏ bé của mèo hoang một phân thành hai.
Thần hồn Lạc Thanh Chu đột nhiên đau xót, ‘Sưu’ một tiếng, bay ra ngoài.
- Oanh!
Đúng vào lúc này, một nắm đấm to lớn mang theo khí tức nóng hổi, đột nhiên hung mãnh nện vào thần hồn của hắn.
Trước mắt đột nhiên dâng lên một mảnh máu đỏ.
Đây là khí huyết cùng lực lượng của cường đại, bao phủ toàn bộ thần hồn cùng ánh mắt của hắn.
Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy thân thể mình giống như lâm vào bên trong vũng bùn, tốc độ trong nháy mắt chậm lại, toàn bộ thần hồn cùng khí cơ đều bị nắm đấm khóa chặt.
- !