Nương Tử Nhà Ta, Không Thích Hợp (Dịch Full)

Chương 1317 - Chương 1317: Đêm Tối Thăm Dò Phủ Trung Vũ Bá (1)

Chương 1317: Đêm tối thăm dò phủ Trung Vũ Bá (1) Chương 1317: Đêm tối thăm dò phủ Trung Vũ Bá (1)

- Ngươi làm gì?

Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên xoay người lại, lạnh lùng nhìn hắn nói.

Lạc Thanh Chu giật mình trong lòng, còn chưa từng nghe qua nàng thốt ra ngữ khí như thế, vội vàng xoay người nói:

- Ta... Ta chuẩn bị cùng Nguyệt tỷ tỷ tựa lưng vào nhau... Dán vào... Như vậy, dù sao cũng tốt hơn ôm Nguyệt tỷ tỷ từ phía sau, hoặc là ôm từ phía trước, phải không?

Thân ảnh xanh nhạt lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu lần đầu tiên gặp nàng bày ra thần sắc này, trong lòng lập tức hoang mang rối loạn bất an, thầm nghĩ:

- Thế... Thế Nguyệt tỷ tỷ nói, ta nên dán vào người ngươi như thế nào? Ta nghe Nguyệt tỷ tỷ....

Thân ảnh xanh nhạt rung động lông mi mấy lần, lại lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm một hồi, xoay người, đưa lưng về phía hắn nói:

- Không cần dán người vào, đi ở gần ta, không được đụng ta.

Lạc Thanh Chu: - ? ? ?

Thân ảnh xanh nhạt không tiếp tục để ý tới hắn, quang mang trên người lóe lên, trực tiếp bay vào nội thành.

Lạc Thanh Chu thấy thế, không dám do dự, lập tức đi theo, tới gần nàng, chạm đến váy áo mềm mại đang đung đưa của nàng, dung nhập vào bên trong quang mang xanh nhạt quanh thân nàng.

Nhìn đầu tường gần trong gang tấc, trái tim của hắn đột nhiên nâng lên cổ họng, đưa tay muốn ôm chặt nàng, lại không dám.

- Đi qua... Tuyệt đối đừng bị phát hiện....

Trong lòng hắn âm thầm cầu nguyện.

- Vụt…

Ánh sáng xanh nhạt bọc lấy hai người, trong nháy mắt lướt qua từ trên không tường thành.

Mà những pháp khí khảm nạm trên tường thành không có bất kỳ phản ứng nào, những thủ vệ canh giữ lầu quan sát cũng vẫn yên tĩnh im ắng như cũ.

Lo lắng trong lòng Lạc Thanh Chu cuối cùng cũng buông xuống.

Bất quá hắn lại nổi lên nghi ngờ:

- Nguyệt tỷ tỷ, Long nhi cô nương vừa rồi không phải nói, chúng ta nhất định phải dán người...

- Ngươi muốn đi đâu?

Thân ảnh xanh nhạt đột nhiên ngừng lại, thần sắc thanh lãnh hỏi thăm.

Lạc Thanh Chu bị bao phủ bên trong quang mang xanh nhạt, có thể rõ ràng thấy được dung nhan cùng biểu lộ của nàng, chẳng biết tại sao, đối mặt với cặp mắt thanh lãnh kia, tim của hắn đột nhiên đập chậm nửa nhịp, giật mình, chỉ phương hướng, nói:

- Phủ Trung Vũ Bá. Cái kia... Nguyệt tỷ tỷ, ta có thể đi một mình.

Thân ảnh xanh nhạt không có để ý hắn, tán phát ra quang mang xanh nhạt bọc lấy hắn, nhanh chóng bay tới đằng trước.

Trong chốc lát, đã đến trên không phủ Trung Vũ Bá.

Lạc Thanh Chu dừng ở giữa không trung, nhìn xuống phía dưới quan sát, đã thấy trong phủ sương mù lượn lờ, mông lung, không nhìn rõ thứ gì.

- Bên trong quả nhiên có pháp khí.

Thần sắc Lạc Thanh Chu ngưng trọng, lập tức cẩn thận từng li từng tí bay xuống phía dưới, lúc cách nóc nhà chỉ có hơn mười mét, đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức sâm lạnh đập vào mặt.

Hắn cơ hồ không có chút gì do dự, ‘Sưu’ một tiếng, trong nháy mắt lại bay lên giữa không trung.

Nhìn xuống dưới.

Bên trên mái cong hai bên nóc nhà cùng bên trong nóc nhà, đều có một viên châu sáng lên một vòng ánh sáng, lập tức lóe lên liền biến mất.

Hắn âm thầm lau một vệt mồ hôi lạnh.

Nếu vừa rồi chậm một bước, những pháp khí kia khẳng định sẽ tự động công kích, sau đó sẽ bị hộ vệ trong phủ phát hiện.

Lạc Trường Thiên quả nhiên đã sớm chuẩn bị.

Thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, hắn khẳng định biết được đệ đệ của hắn cuối cùng bị thần hồn thúc đẩy phi kiếm chém giết, cho nên trong phủ hắn thiết trí rất nhiều pháp khí khắc chế thần hồn, vì bảo hộ Lạc Diên Niên cùng mẫu thân hắn an toàn.

Mà chính hắn, đoán chừng thường xuyên sẽ ở trong cung, tự nhiên càng thêm an toàn.

Lạc Thanh Chu bồng bềnh giữa không trung, ánh mắt ngưng trọng nhìn phủ đệ phía dưới, trong lòng âm thầm tự hỏi dùng phương pháp gì dò xét tình huống trong phủ.

Phụ thân?

Trong lòng hắn khẽ động, nhẹ nhàng xuống dưới, bắt đầu tìm kiếm mèo con hoặc chuột ở trên đường phố.

- ——

Một vệt bóng đen đột nhiên từ phía dưới bay qua.

Là một con dơi.

Trong lòng Lạc Thanh Chu khẽ động, vừa muốn đuổi theo phụ thân, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói thanh lãnh:

- Thần hồn ngươi bây giờ quá mức cường đại, nhục thân quá nhỏ, không có cách nào chèo chống thần hồn của ngươi. Trừ phi ngươi về sau tu luyện tới Phân Thần cảnh, chỉ dùng gần một nửa thần hồn phụ thân.

Lạc Thanh Chu lập tức dừng lại, quay đầu hỏi:

- Nguyệt tỷ tỷ, mèo con có thể chứ?

Thân ảnh xanh nhạt nhẹ gật đầu, nói:

- Hẳn là có thể. Bất quá thời gian quá lâu, mèo con sẽ tử vong.

Lạc Thanh Chu lập tức bắt đầu tìm kiếm đường đi bốn phía, tìm kiếm mèo hoang.

Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh nhìn hắn, sau một lúc lâu, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Những pháp khí trên nóc nhà kia thật ra chỉ là phẩm chất phổ thông.

Lạc Thanh Chu nghe vậy, quay đầu nhìn nàng nói:

- Thế dùng khăn tay mà Nguyệt tỷ tỷ và tiểu Nguyệt cho ta, có thể che được không?

Bình Luận (0)
Comment