Về phần Nguyệt tỷ tỷ, hắn cũng không dám có bất kỳ tâm tư vượt rào nào.
Thực sự không được, ban ngày ngày mai hắn dùng nhục thân đi vào, sau đó lại tìm một chỗ không người thần hồn xuất khiếu là được.
Mặc dù ban ngày dùng thần hồn đi dò xét sẽ rất nguy hiểm, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
Hắn nhất định phải dò xét rõ ràng tình huống trong phủ Lạc Diên Niên, nếu không đến lúc đó báo thù, gặp được tình huống đột phát liền phiền toái.
- Nguyệt tỷ tỷ, đã cần như thế mới được, vậy coi như ta...
Hắn vừa muốn như vậy coi như ta chưa nói, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên nhàn nhạt mở miệng nói:
- « Pháp Hoa Kinh », ngươi nơi đó có không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, vội vàng nói:
- Có, Nguyệt tỷ tỷ hiện tại muốn nghe sao?
Thân ảnh xanh nhạt lại trầm mặc một chút, nói:
- Ta có thể mang ngươi đi vào, bất quá ngươi cần giảng « Pháp Hoa Kinh » cho ta nghe.
Lạc Thanh Chu lập tức nói:
- Bộ kinh thư này trước đó ta vốn đã đáp ứng Nguyệt tỷ tỷ, chuẩn bị giảng cho ngươi nghe. Nguyệt tỷ tỷ yên tâm , chờ sau khi nói xong « Tây Du Ký » cùng « Đạo Đức Kinh », ta sẽ giảng bộ kinh thư này cho ngươi nghe. Đương nhiên, nếu như Nguyệt tỷ tỷ bây giờ muốn nghe cũng có thể. Còn chuyện đi nội thành, Nguyệt tỷ tỷ không cần.
- Đi thôi.
Không đợi hắn nói xong, thân ảnh xanh nhạt đột nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện ở trong bầu trời đêm cách đó không xa.
Long nhi vội vàng ở bên cạnh thúc giục nói:
- Công tử, nhanh đi, tỷ tỷ đáp ứng.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, vội vàng bay lên bầu trời đêm, đi theo.
Nhìn bóng lưng của hai người một trước một sau biến mất trong màn đêm, Long nhi không khỏi lắc đầu, lẩm bẩm:
- Công tử đần quá...
Lập tức lại thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy tiếc nuối:
- Đáng tiếc, không phải ta gặp trước. Nếu ta gặp được trước, nhất định ăn hắn gắt gao, để ta nói gì thì hắn nghe nấy, rốt cuộc không thể rời khỏi ta... Ai, Lôi Linh chi thể, rất muốn giao phối với hắn, hút một chút linh khí Lôi Linh chi tử qua thử, nói như vậy, về sau sẽ không còn sợ bị sét đánh nữa...
Trong bầu trời đêm, trăng sáng treo cao, sao sáng đầy trời.
Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Nguyệt tỷ tỷ, một đường thông suốt, rất mau đến chỗ tường thành chặn nội thành và ngoài thành.
Nhìn thân ảnh xanh nhạt dừng lại trước người, suy nghĩ đến lời Long nhi cô nương vừa rồi, hắn đột nhiên hơi khẩn trương.
Trên cổng thành, yên tĩnh im ắng.
Nhưng cách một đoạn lầu quan sát đều lóe lên ánh đèn yếu ớt.
Thời khắc nào cũng có binh sĩ trấn giữ.
Bên ngoài lầu quan sát, có binh sĩ người mặc áo giáp, tay cầm lợi khí thỉnh thoảng đi qua, vừa đi vừa về tuần tra.
Lạc Thanh Chu vừa tới gần liền cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm truyền đến.
Pháp khí khảm nạm trên đầu tường đang bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Thân ảnh xanh nhạt dừng ở giữa không trung, không nói gì, quanh thân tán phát vầng sáng xanh nhạt đang có chút lóe ra.
Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, đành phải mặt dạn mày dày tới gần, cẩn thận từng li từng tí:
- Nguyệt tỷ tỷ, cái kia... Ta làm như thế nào... Dán vào người ngươi?
Thân ảnh xanh nhạt đưa lưng về phía hắn, nhìn về phía nội thành, trên mặt thấy không rõ biểu lộ, ngữ khí thản nhiên nói:
- Tùy tiện.
Trong lòng Lạc Thanh Chu lại do dự một chút, đánh bạo, chậm rãi đến gần sát nàng, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, kia... Ta dán vào ngươi từ phía sau, có thể chứ?
Thân ảnh xanh nhạt thanh lãnh cao ngạo đứng ở giữa không trung, không nhúc nhích, không nói gì.
Lạc Thanh Chu lại nói:
- Thế... Từ phía trước?
Thân ảnh xanh nhạt vẫn không có đáp lại.
Trong lòng Lạc Thanh Chu càng thêm không biết nàng đang nghĩ thế nào.
Dựa theo Long nhi nói, hai người nhất định phải áp sát vào cùng một chỗ, hòa khí tức của mỗi người làm một thể, nói như vậy, cũng chỉ có thể dán người vào từ phía trước hoặc đằng sau.
Thế nhưng, phía trước rất xấu hổ, đằng sau cũng rất xấu hổ, làm sao dán vào người đều rất xấu hổ.
Nếu chỉ dùng đụng vào những chỗ không quá quan trọng còn tốt, nói như vậy, hắn chỉ cần nắm lấy cổ tay của nàng, hoặc là chân...
Đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, lập tức nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta biết dán người vào như thế nào rồi.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc như trước không nói gì, chỉ là trên người tán phát vầng sáng xanh nhạt dần dần biến mất, lộ ra một bộ tư thái cao gầy yểu điệu.
Đây là đang ra hiệu hắn dán người lên sao?
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua phía sau lưng đường cong duyên dáng, bờ eo thon, cùng bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, không tiếp tục do dự, lập tức từ phía sau dán lên, vừa muốn tiếp xúc, hắn đột nhiên xoay người một cái, phía sau lưng và phía sau lưng của nàng dán vào cùng một chỗ, cái mông...