- Quận chúa có gì phân phó?
Hắn mở miệng trước hỏi.
Nam Cung Mỹ Kiêu buông xuống hai tay, đi tới trước mặt hắn, nhíu mày nói:
- Không có gì, chính là mấy ngày không thấy, muốn tới đây nhìn ngươi. Ngươi gần đây tu luyện khắc khổ như thế, là chuẩn bị muốn đột phá sao?
Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, nói:
- Quận chúa, ngươi tìm người giám thị ta, chính là muốn biết những chuyện này sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh nói:
- Ngươi đang nói cái gì? Ta tìm người giám thị ngươi? Bản quận chúa có nhàm chán như vậy?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không nói gì thêm.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:
- Vậy ngươi nói là ai? Bản quận chúa tìm ai giám thị ngươi rồi? Là Đao Linh sao?
Lạc Thanh Chu không có trả lời nhìn nàng chằm chằm thêm vài lần, đột nhiên nói:
- Ngươi biết ta mấy ngày nay khắc khổ tu luyện, chuẩn bị đột phá, cho nên không có có tới quấy rầy ta. Lại biết ngày mai ta sẽ phải rời đi, cho nên tối nay tới tìm ta, đúng hay không?
Biểu lộ trên mặt Nam Cung Mỹ Kiêu ngốc trệ, lập tức cười lạnh một tiếng:
- Tự mình đa tình! Ngươi nghĩ ngươi là người rất quan trọng, bản quận chúa khóc hô hào muốn liếm ngươi?
Lạc Thanh Chu đi thẳng về phía trước, nói:
- Quận chúa, ngươi nhìn cũng nhìn rồi, ta cần phải trở về.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng tại chỗ một hồi, lại đuổi kịp hắn, đợi đi vào hẻm nhỏ mới lên tiếng nói:
- Sở Phi Dương, chuyện các ngươi đi tổng bộ Lăng Tiêu tông, Lạc Trường Thiên cũng biết, hắn khẳng định sẽ phái người đi quan sát, ngươi tốt nhất đừng bại lộ quá nhiều thứ.
Lạc Thanh Chu dừng bước, quay đầu nhìn nàng, dừng một chút, nói:
- Quận chúa, cám ơn ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, lãnh ngạo nhìn về phía nơi khác, chậm chạp nghe không được hắn nói những lời khác, quay đầu nhìn lại, hắn đã im lặng nhanh đi ra khỏi hẻm nhỏ.
- Sở Phi Dương! Ngươi hỗn đản này! Chờ ta một chút! Ta còn chưa nói hết lời! Đây chính là thái độ ngươi cảm tạ bản quận chúa sao? Bản quận chúa muốn quất chết ngươi.
Nàng lập tức giận dữ, nhanh chóng đuổi theo.
Lạc Thanh Chu dừng ở cửa ngõ chờ nàng, đưa mắt nhìn về phía dòng người đang đi ngoài đường, đột nhiên quay đầu nói:
- Quận chúa, ta có chuyện muốn cầu ngươi làm dùm.
- Cầu bản quận chúa làm việc, phải trả giá thật lớn.
- Quận chúa có yêu cầu gì, cứ việc nói. Bất quá ta nghe nói quận chúa cùng người nào đó đổ ước, giống như đã thua.
- Ngươi nghe ai nói? Rõ ràng là bản quận chúa thắng.
- Hô.
- Hô cái gì mà hô, ngươi dám không tin?
- Không dám. Quận chúa, vậy coi như ta vừa rồi cũng không có nói gì, ta tìm người khác hỗ trợ là được.
- Hừ, ngươi còn có những bằng hữu khác?
- Quận chúa quên lần trước đi Tây Hồ à? Đương nhiên, ta không phải đang nhắc nhở quận chúa ta có ân cứu mạng quận chúa.
- Có ân cứu mạng lại như thế nào? Bản quận chúa không báo lại thì như thế nào? Bản quận chúa còn giúp ngươi cõng nồi, bản quận chúa có thường xuyên treo ở bên miệng hay không.
- Quận chúa, thời gian cấp bách. Thật ra không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng sẽ không cầu người khác.
Trong hẻm nhỏ, yên tĩnh một lát.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trước nói là chuyện gì đi, bản quận chúa cảm thấy không quá phận rồi tính tiếp.
Lạc Thanh Chu nói:
- Giúp ta giữ nhà.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy kinh ngạc một chút, sau đó mặt mũi tràn đầy mỉa mai:
- Giúp ngươi giữ nhà? Ngươi mang theo mỹ nữ đi núi chơi nước, để bản quận chúa giúp ngươi giữ nhà? Sở Phi Dương, da mặt của ngươi sao có thể dày như vậy?
Lạc Thanh Chu nhìn sắc trời một chút, nói:
- Quận chúa chỉ cần trả lời có nguyện ý hay không.
Sắc mặt Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng đáp:
- Không nguyện ý!
Lạc Thanh Chu không tiếp tục nói nhảm với nàng, bước nhanh rời đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng trong hẻm nhỏ, nhìn bóng lưng hắn đi đến cửa ngõ, đột nhiên hô:
- Sở Phi Dương, trừ phi ngươi cầu ta.
Lạc Thanh Chu không có để ý, rất nhanh biến mất tại cửa ngõ.
- Tiện nhân! Ngươi chờ đó!
Mặt trời chiều ngả về tây.
Màn đêm lặng yên buông xuống, rất nhanh bao phủ cả tòa thành.
Lạc Thanh Chu trở lại trong phủ, nói với Tần nhị tiểu thư chuyện muốn đi ra ngoài ba ngày, để nàng hỗ trợ giấu diếm.
Tần nhị tiểu thư nghe, có chút lo lắng, hỏi:
- Muốn Hạ Thiền đi với chàng hay không?
Lạc Thanh Chu lấy ra địa đồ ngoại thành từ trên giá sách, một bên đặt ở trước bàn nhìn, một bên nói:
- Không cần, đi tông môn, cũng không phải nơi khác. Mà ta lấy thân phận Sở Phi Dương đi, nếu nàng đi theo, tất cả sẽ bại lộ.
Tần nhị tiểu thư đi đến bên cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi:
- Mỹ Kiêu tỷ biết không?
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Lúc trở về gặp được nàng, ta còn cầu nàng sau khi ta rời đi, giúp ta bảo hộ các nàng ở nhà, nàng không có đáp ứng.