Trời tờ mờ sáng.
Lạc Thanh Chu rời giường mặc quần áo ra khỏi phòng.
Bách Linh lập tức núp ở góc tường, không nhúc nhích.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua chỗ nàng nơi đó một chút, cũng không để ý tới, đến chỗ giếng rửa mặt một phen, rời khỏi Trích tiên cư.
Bách Linh lại trốn ở góc tường đợi một hồi, mới rón rén đi ra, sau đó đi vào phòng.
- Thiền Thiền, Hạ Thiền đáng thương, lại bị cô gia tra tấn không động đậy nổi, ô ô...
Lạc Thanh Chu từ cửa sau ra ngoài.
Vừa đeo lên mặt nạ thay đổi trang phục, từ cửa ngõ đi ra, bên cạnh đột nhiên lóe ra một thân ảnh, chộp nhanh tới mệnh môn của hắn.
Lạc Thanh Chu né người sang một bên, bắt lại cánh tay đánh lén của nàng, trợn mắt nhìn.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, trả đũa.
- Sở Phi Dương, ngươi bắt lấy tay của ta làm gì? Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi đừng có đùa lưu manh, buông ra!
Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nắm thật chặt tay của nàng, lạnh mặt nói:
- Ta hôm nay có việc, nếu có gì phân phó, chờ ta trở về lại nói, có thể chứ?
Nam Cung Mỹ Kiêu không tiếp tục giãy dụa, nhìn hắn nói:
- Ta hôm nay cũng có việc, ta muốn đi Lăng Tiêu tông xem tranh tài, cho nên mới nói với ngươi một tiếng. Ngươi chớ đi theo bản quận chúa, nghe được không?
Lạc Thanh Chu nhướng mày:
- Ngươi cũng muốn đi?
Nam Cung Mỹ Kiêu đắc ý nói:
- Đệ tử Lăng Tiêu tông tỷ thí, mỗi lần đều sẽ mời những tông môn khác cùng người của triều đình đi quan sát. Sở Phi Dương, ta thân là quận chúa, muốn cầm đến một cái danh ngạch, dễ như trở bàn tay, hâm mộ chưa?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, buông lỏng tay của nàng ra.
Nam Cung Mỹ Kiêu thấy sắc mặc của hắn không tốt, lại nói:
- Bất quá ngươi yên tâm, bản quận chúa đã để Cửu ma ma ở lại nhà ngươi, có Đại Võ Sư bảo hộ, tin tưởng tam thê tứ thiếp của ngươi sẽ rất an toàn.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Đa tạ. Bất quá loại địa phương kia rất hỗn loạn, quận chúa không nên đi mạo hiểm.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng, nói:
- Bản quận chúa là đi cùng với mấy người hoàng gia khác, tên nào không có mắt dám khi dễ ta? Hừ, trừ bại hoại không có mắt như ngươi.
Lạc Thanh Chu thấy ánh mắt nàng nổi sóng, thần sắc hờn dỗi yêu mị, không dám nói thêm nữa, chắp tay nói:
- Quận chúa, vậy ngươi bảo trọng, ta cáo từ trước.
Nói xong, bước nhanh rời đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn bóng lưng của hắn, đột nhiên nói:
- Sở Phi Dương, người của Cẩm y vệ có khả năng cũng sẽ đi, ngươi phải cẩn thận.
Lạc Thanh Chu dừng bước, đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói:
- Cho nên ngươi mới nghĩ biện pháp thu hoạch được một cái danh ngạch, muốn cùng đi với ta?
Nam Cung Mỹ Kiêu đối mặt ánh mắt hắn, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, quay mặt chỗ khác nói:
- Hừ, tự mình đa tình! Bản quận chúa chẳng qua cảm thấy nhàm chán, muốn đi xem náo nhiệt một chút mà thôi.
Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng một hồi, đột nhiên nói:
- Quận chúa, chờ ta trở về, ta học chó con kêu cho ngươi nghe.
Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu lật một cái, quay sang nhìn về phía hắn nói:
- Ai mà thèm!
Lạc Thanh Chu nói:
- Thế quận chúa học chó con kêu cho ta nghe đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức trừng mắt:
- Sở Phi Dương, ngươi muốn chết? Bản quận chúa kêu, ngươi dám nghe không? Ngươi không sợ đoản mệnh?
Lạc Thanh Chu cười cười, không có lại nói tiếp, chuẩn bị rời đi.
Vừa đi ra hai bước, Nam Cung Mỹ Kiêu lại đột nhiên lại nói:
- Sở Phi Dương, bản quận chúa sẽ không học chó con kêu, bất quá, bản quận chúa sẽ học chó con cắn người! Đêm đó chẳng phải cắn ngươi sao? Chờ ngươi trở về, nếu bản quận chúa lại cắn ngươi một lần, không cho phép ngươi phản kháng, nghe được không?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, không tiếp tục để ý đến nàng, bước nhanh rời đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng một hồi tại cửa ngõ, đi về một phía khác.
Lạc Thanh Chu cùng Đao tỷ tụ hợp, tiến vào võ quán.
Sau đó Tôn Giang dẫn đầu đi lên xe ngựa, rất nhanh ra khỏi thành.
Lúc này, mặt trời mới mọc vừa dâng lên.
Trong xe, phá lệ yên tĩnh.
Bởi vì có Tôn Giang ở đây, tất cả mọi người đều nhắm mắt dưỡng thần, hoặc là tự nghĩ chuyện, cũng không có người tùy tiện nói.
Tông môn tổng bộ Lăng Tiêu tông tọa lạc ở trên Lăng Tiêu sơn cách kinh đô chỉ có mấy chục cây số, cách sông đối diện với Vân Vụ sơn mạch.
Bất quá nơi đó đường núi gập ghềnh, địa thế phức tạp, xe ngựa khẳng định không thể đi vào.
Cho nên đến chuồng ngựa bên ngoài Thập Lý đình, Tôn Giang mang theo mấy người xuống xe ngựa, mỗi người thuê một con tuấn mã.
Lạc Thanh Chu nắm con ngựa mình mướn được, có chút hoài niệm về con bảo mã lần trước.
Con tuấn mã kia mới thật sự là bảo mã thần tuấn.
Bất quá khi con bảo mã kia đến trong nhà Đao tỷ ngày thứ hai đã bị vị Nam Cung quận chúa kia đoạt lại đi