Đang lúc nói chuyện, một tên đệ tử áo xanh vội vàng đi tới nói:
- Tôn sư thúc, Chung sư bá và những sư thúc khác gọi người đi qua, để người tiếp khách.
Tôn Giang nghe xong, vội vàng ra khỏi phòng nhỏ, nhanh chóng rời đi.
Sở Tiểu Tiểu lập tức tiến đến bên người Đao tỷ nói:
- Đao sư tỷ, Nhiếp sư tỷ, chúng ta chờ một lúc đi tắm suối nước nóng đi? Dù sao buổi chiều tỷ thí là Võ Sinh, cũng không có cái gì đẹp mắt, còn không bằng chính chúng ta đi chơi.
Nhiếp Vân Dung biểu thị đồng ý.
Đao tỷ do dự một chút, nói:
- Không biết an toàn hay không, nếu những người khác cũng đi thì làm sao bây giờ?
Sở Tiểu Tiểu suy nghĩ một chút, đưa mắt nhìn về phía Lạc Thanh Chu ba người, cười hì hì nói:
- Để Trương sư huynh Sở sư huynh, Chu sư huynh bọn hắn giúp chúng ta ở bên ngoài trông coi. Nếu có người đến, sớm thông báo cho chúng ta.
Trương Viễn Sơn vội vàng nói:
- Ta buổi chiều còn muốn đi nhìn tỷ thí, mặc dù là Võ Sinh tỷ thí, nhưng ta còn muốn quan sát một chút. Để Sở sư đệ cùng Chu sư đệ đi theo các ngươi thôi.
Chu Bá Ước có chút ngượng ngùng nói:
- Ta cũng muốn đi xem tỷ thí, dù sao lần đầu tiên tới tông môn, cũng là lần đầu tiên nhìn tỷ thí loại này, có lẽ có thể học một chút kinh nghiệm.
Trương Viễn Sơn cười nói:
- Chu sư đệ có ý nghĩ giống như ta. Mặc dù là Võ Sinh tỷ thí, nhưng khẳng định có rất nhiều chỗ đáng giá cho chúng ta học tập, nói không chừng chúng ta ngày mai lên đài tỷ thí có thể dùng tới.
Vừa nghe lời này, Đao tỷ cũng vội nói:
- Trương sư huynh đã nói như vậy, vậy chúng ta buổi chiều đều đi xem đi. Hi vọng lần này có thể cầm được thứ tự tốt, nếu không vị Kim sư thúc kia sẽ càng xem thường sư phụ.
Nhiếp Vân Dung cũng gật đầu nói:
- Vậy ta cũng đi nhìn.
Sở Tiểu Tiểu gặp thế, có chút thất vọng nho nhỏ, lại nhìn về phía Lạc Thanh Chu một mực không nói gì nói:
- Sở sư huynh, ngươi thì sao? Ngươi cũng muốn đi xem à?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta không đi.
Đao tỷ nhìn hắn một cái, nhíu mày nói:
- Tiểu Tiểu, xem ra Sở sư huynh nhà ngươi nguyện ý cùng ngươi đi tắm suối nước nóng, bất quá ngươi phải cẩn thận người nào đó trông coi kẻ trộm.
Sở Tiểu Tiểu cười nói:
- Sở sư huynh mới sẽ không, dáng người ta lại không tốt, Sở sư huynh mới không có hứng thú với ta. Trừ phi là Đao sư tỷ đi, nói không chừng Sở sư huynh mới có thể nhìn lén vài lần.
Đao tỷ bĩu môi nói:
- Nói không chừng có một ít người ai đến cũng đều không có từ chối.
Nhiếp Vân Dung ở một bên cười nói:
- Sở sư đệ, ngươi buổi chiều chuẩn bị đi nơi nào? Là bồi Tiểu Tiểu đi tắm suối nước nóng?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, dừng một chút, nói:
- Thế nào, nếu như ta muốn đi, Nhiếp sư tỷ cũng muốn cùng đi sao?
Đao tỷ có chút kỳ quái nhìn hắn một chút.
Nhiếp Vân Dung cười nói:
- Ta không đi, ta đi xem tỷ thí.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, sau một lúc lâu, nói:
- Buổi chiều ta muốn ở trong phòng tu luyện, cũng không đi đâu cả.
Đao tỷ thấp giọng nói:
- Muốn đột phá?
Lạc Thanh Chu lắc đầu:
- Còn không có, luôn cảm giác còn thiếu một chút gì đó.
Trương Viễn Sơn nghe vậy mở miệng an ủi:
- Sở sư đệ, đừng có gấp, điều này nói rõ thời điểm còn chưa tới. Đợi sau khi thời điểm đến, tự nhiên là có thể đột phá.
Những người khác cũng an ủi vài câu.
Ăn cơm trưa xong, lại trôi qua một lát, Trương Viễn Sơn chào hỏi những người khác cùng đi xem tỷ thí.
Sở Tiểu Tiểu thấy không có người đi cùng nàng tắm suối nước nóng, tự nhiên cũng đi xem tỷ thí.
Đao tỷ là người cuối cùng rời đi, gặp những người khác ra cửa hết, tiến đến bên người Lạc Thanh Chu thấp giọng hỏi:
- Ngươi mấy ngày nay làm sao có thái độ khác lạ đối với Nhiếp sư tỷ? Người ta đắc tội ngươi rồi?
Lạc Thanh Chu đi vào gian phòng, cởi giày, khoanh chân ngồi xuống trên giường, nhắm mắt lại, không có để ý đến nàng.
Đao tỷ cầm nắm đấm, đập một quyền vào vai hắn, cả giận nói:
- Sở Phi Dương, ta đang nói chuyện với ngươi đây? Nhiếp sư tỷ người tốt như vậy, ngươi làm gì luôn luôn khó chịu nàng?
Lạc Thanh Chu mở mắt ra, nhìn về phía nàng nói:
- Con người nàng hoàn toàn chính xác rất tốt, bất quá, không tốt đối với ta.
Đao tỷ nghe xong, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nói:
- Có ý tứ gì? Người ta chỗ nào không tốt đối với ngươi? Ngươi mỗi lần giận người ta, người ta cũng không có tức giận đây.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, nói:
- Sư tỷ, ngươi chờ một lúc đi theo nàng, hẳn là sẽ biết nguyên nhân.
Đao tỷ nghe xong càng thêm nghi hoặc.
Lạc Thanh Chu nói:
- Mau đi đi, chờ một lúc sẽ theo không kịp, ta còn muốn tu luyện, đừng quấy rầy ta.
Đao tỷ lại nhìn hắn một chút, bán tín bán nghi ra khỏi gian phòng, bước nhanh đuổi kịp mấy người.